Monday, December 5, 2016




CƯỚP SÚNG CHÈO…

     Một kỷ niệm hú hồn xảy ra trong thời gian tôi làm đội trưởng ở trại Xuân Lộc. Mỗi buổi sáng khi xuất đội đi lao động, tôi thường bàn với cán bộ quản giáo đội lúc đó tên là Thảo về công việc trong ngày, chỉ tiêu lao động dĩ nhiên là tương đối nhẹ nhàng cho anh em mình. Trong đội có chú em tên Mạnh, tính khí hơi nóng giận bất thường một chút. Khoảng hơn 11 giờ sáng hôm đó, tôi vừa về nhà lô một chút thì thấy cán bộ võ trang dẫn đội về. Tôi bước ra thì nghe thấy Mạnh và tên cán bộ vừa đi vừa cãi nhau. Sau này tôi nghe anh em kể lại là cãi nhau từ ngoài đội, tên võ trang nói xỏ xiên chê bai thần quyền mà Mạnh đang tập nên y thách thức đòi so tài cao thấp … 

    Tôi nghe thấy to tiếng cãi vã nên vội bước ra can thiệp. Lúc đó tên cán bộ Phẩm mặt đỏ gay, miệng chửi thề liên tục. Mạnh như điên tiết muốn xông vào, tôi nhảy ra đứng giữa hai người. Hai bên vẫn lớn tiếng cãi nhau, đột nhiên tên võ trang chửi thề “Địt mẹ mày còn nói nữa ông bắn bỏ mẹ mày bây giờ”. Tôi vội nói “cán bộ để tôi và cán bộ Thảo giải quyết chuyện này”. Tên này không nghe vừa nâng súng lên thì Mạnh nhảy vào ôm nó đè xuống. Anh em chạy tán loạn, tôi thấy nguy hiểm quá, một thoáng biến sắc rồi cũng nhảy vào lấy tay đè mũi súng xuống sợ nổ trúng anh em. Tên võ trang không dám bỏ súng nên Mạnh đánh tới tấp vào mặt, máu mũi chảy ra be bét. 

     Đang lúc đó thì cán bộ võ trang thứ hai chạy tới thấy đang ôm nhau giật súng, y nâng nòng súng lên. Tôi vội giơ tay nói “Cán bộ Ly không có gì đâu. Đừng bắn”. Vừa lúc đó cán bộ quản giáo Thảo chạy tới, tôi nói cán bộ Thảo tháo băng đạn ra. Lúc đó không còn thì giờ suy nghĩ, cán bộ Thảo nhảy vào tháo băng đạn ra. Tôi nói ngay cán bộ Thảo giữ cán bộ Phẩm ở đây để tôi đưa Mạnh vào trại. Vừa tới cổng trại thì tên Phẩm vừa chạy theo vừa la lớn: “anh Sơn đừng cho nó vào, nó đánh em chảy máu mũi rồi”. Tên Sơn trực trại hỏi tôi việc gì vậy anh Anh. Tôi nói ngay, lệnh ban giám thị nhốt thằng này gấp, vừa nói vừa đẩy Mạnh vào bên trong trại. Tôi phải làm và nói vậy vì nếu để Mạnh ở ngoài chắc chắn là phải chết vì đòn thù của chúng. Mấy phút sau tên trưởng trại Phước chạy vào gặp tôi hỏi vụ việc xảy ra. Tôi đánh phủ đầu ngay để hù y là: “Cũng may không có tôi nhảy vào đè mũi súng xuống thì ngày mai đài Mỹ đã loan tin là trại giết tù chính trị là cán bộ mất chức liền ...”. Tên Giám thị nghe vậy cũng giật mình nói vội “Thôi vậy là may quá, anh cho đội về nghỉ rồi cho sinh hoạt kiểm điểm”.

     Sự việc xảy ra thật bất ngờ, nhưng cũng thật là may, nếu tôi không liều nhảy vào thì chắc chắn là chúng sẽ bắn chết Mạnh và có thể nhiều người nữa. Tôi nói may vì cán bộ Ly bất mãn với chế độ nên thường hỏi han tôi về tình hình, chính vì vậy mà anh ta không bắn chứ nếu là người khác chắc tôi cũng đi đứt rồi, xong hồ sơ rồi. Sau đó, bọn an ninh điều tra liên tục, vẽ lại sơ đồ hiện trường thấy anh em đều đứng xa nơi giựt súng, 2 đại uý Nguyễn Hữu Cầu và đại uý Nguyễn văn Thục của mình nhanh chân nhảy xuống bờ ao nên không có lý do để qui kết là mưu toan cướp súng thì khốn nạn vô cùng!

     Sự việc không chỉ có thế, trong đội cũng kiểm điểm, và Mạnh phải đi kỷ luật 6 tháng. Trại cũng kiểm điểm kết tội cán bộ Thảo và cán bộ Ly là: "Nào là tiếp tay với địch, nào là không kiên định lập trường chuyên chính, sao không “bắn bỏ mẹ chúng nó đi”. Tội nghiệp cán bộ Thảo bị kỷ luật, sa thải khỏi ngành còn cán bộ Ly bị kỷ luật thuyên chuyển đi nơi khác. Viết đến đây tôi thầm cám ơn những người anh em dù trong hoàn cảnh phải đi bộ đội, phải đi công an nhưng vẫn còn lòng nhân ái và đặc biệt vẫn ngấm ngầm chống cộng như chúng ta. 

     Trong đời tù, tôi đã gặp ít nhất là mấy người công an có người lên tới cấp đại uý công an nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ chúng tôi thật nhiều. Họ thông báo với tôi về những kế hoạch của cộng sản là chúng sẽ tàn sát chúng tôi nếu Trung Quốc tấn công tới đây, vụ chống phá trại ở Đại Bình cũng được một sĩ quan an ninh thông cung chỉ cách khai cung tránh né. Môt viên sĩ quan chắc bây giờ cũng lên tới cấp tá rồi một lần đã nói với tôi là nếu Phục quốc đến đây thì anh ta là người đầu tiên sẽ bắn bắn hết chúng nó … và chắc quý vị cũng chẳng ngờ được là trong trại tù để lọt một cây kim cũng là một vấn đề khó khăn, thế mà trong phòng lúc nào chúng tôi cũng có một chiếc radio nhỏ để nghe tin tức VOA, BBC và cả đài Á châu Tự do để theo dõi sát tình hình. Chính những người này mua cho tôi, mỗi lần có tin xét phòng phải bóp nát nhét vào lỗ cầu phi tang và cũng nhờ họ mới chuyển bản kháng thư ra ngoài để gia đình gửi tới Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc. Tôi phân công để một anh bạn tù bệnh kinh niên hom hem, lúc nào cũng trùm mền có nhiệm vụ nghe các đài. Sáng sớm hôm sau thức dậy, ra đứng tập thể dục cạnh tôi, tay chân chim bay cò bay nhưng miệng vẫn nói lại những gì đã nghe đêm hôm qua.

     Xin chân thành cám ơn những người anh em gọi là bên kia chiến tuyến phải vào quân đội công an vì hoàn cảnh nên cũng là nạn nhân của chế độ. Họ là nạn nhân của cộng sản trước đồng bào miền Nam chúng ta 21 năm trời nên họ hiểu rõ hơn ai hết bộ mặt thật của cộng sản. Sau ngày quốc hận 30 tháng tư 1975, đồng bào miền Nam phát pháo trước nhưng họ sẽ cùng với đồng bào cả nước và đồng bào hải ngoại sẽ dứt điểm chế độ cộng sản bạo tàn phi nhân phản dân tộc ngay trong lòng của cộng sản Việt Nam. Những người anh em này có một tấm lòng nhân hậu, yêu thương và cũng một lòng chống bọn độc tài cộng sản. Chúng ta cũng sẽ chẳng ngạc nhiên khi cộng sản đàn áp dân lành thì những người Việt Nam yêu nước chống độc tài cộng sản ngay trong hàng ngũ bộ đội, công an sẽ đứng lên cùng đồng bào lật đổ chế độ cộng sản, đó là điều cộng sản không bao giờ ngờ nhưng nó sẽ xảy ra trong nay mai mà thôi. 

     Vụ “Cướp súng” này này xảy ra chưa được một tháng thì một buổi sáng tinh mơ, chúng tôi được lệnh dọn đồ chuyển trại không biết đi tới đâu nhưng chúng tôi cũng hiểu là chắc chắn sẽ đến một nơi khắc nghiệt hơn nơi địa ngục trần gian này!

No comments:

Post a Comment