Friday, September 2, 2016

NGUYỄN HỮU ĐANG, trưởng ban tổ chức lễ "Độc lập" và là người dựng lễ đài Độc lập ngày 2-9-1945 tại Ba Đình, HN là người bỏ đảng cộng sản sớm nhất ?

Đọc bài này mới biết ông có cảm tình đảng cs, đối tượng kết nạp đảng từ 1929, "phấn đấu" 19 năm, mãi đến 1947 ông mới được kết nạp vào đảng cs, nhưng chỉ sinh hoạt với các "đ/c" được một năm, năm 1948 ông Nguyễn Hữu Đang đã nhận ra và bỏ đảng cs để đi theo tiếng gọi lương tri là tự do, dân chủ, nhân quyền !

Ông bị cs bắt khi nào, và tù bao năm ở trại tù khét tiếng "Cổng Trời", Hà Giang (?), bị quản thúc đến khi chết thế nào? Những Trí thức cũng thời với ông đánh giá về ông ra sao?...

Nhờ internet, đọc bài loạt bài của nhà văn Thụy Khuê tôi mới rõ.

"Nguyễn Hữu Đang là một trong những khuôn mặt trí thức dấn thân tranh đấu cho tự do dân chủ can trường nhất trong thế kỷ XX. Là cột trụ của phong trào Nhân Văn Giai Phẩm, Nguyễn Hữu Đang đã bị bắt, bị cầm tù, bị quản thúc và mất quyền tự do phát biểu trong 59 năm, từ tháng 4/ 1958 đến tháng 2/2007, khi ông mất. Nhiều sự kiện về cuộc đời Nguyễn Hữu Đang đã sáng tỏ hơn, sau khi ông qua đời, một số tư liệu về con người ông đã được phơi bày ra ánh sáng và do đó chúng ta có thể tạm dựng một tiểu sử đầy đủ hơn về người lãnh đạo phong trào Nhân Văn Giai Phẩm.

Nguyễn Hữu Đang sinh ngày 15/8/1913 tại làng Trà Vy, huyện Vũ Tiên, tỉnh Thái Bình. Ông mất ngày 8/2/2007 tại Hà Nội. Theo bản "Tóm tắt quá trình hoạt động xã hội của Nguyễn Hữu Đang" do chính tay ông viết (tài liệu củadiendan.org), lúc mười sáu tuổi, Nguyễn Hữu Đang đã tham gia Học Sinh Hội (tổ chức thuộc Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí hội, rồi Đông dương Cộng sản đảng), làm tổ trưởng và đã là đối tượng được kết nạp vào đảng, đó là năm 1929.

Thủ bút của ông Nguyễn Hữu Đang(Nguồn : diendan.org)
Thủ bút của ông Nguyễn Hữu Đang
(Nguồn : diendan.org)

Cuối năm 1930, ông bị bắt, bị tra tấn và bị giam 2 tháng rưỡi tại nhà lao thị xã Thái Bình. Mùa hè năm 1931, bị đưa ra toà, nhưng vì tuổi vị thành niên (trên giấy tờ, rút tuổi, khai sinh năm 1916), cho nên chỉ bị quản thúc tại quê nhà. Từ 1932 đến 1936, Nguyễn Hữu Đang theo học trường sư phạm Hà Nội.

1937-1939: tham gia Mặt trận dân chủ Đông dương. Biên tập các báo của Mặt trận như Thời báo (cùng Trần Huy Liệu, Nguyễn Đức Kính), Ngày mới (cùng Nguyễn Đức Chính, Nguyễn Đức Kính) và các báo của Đảng Cộng sản như Tin tức (cùng Trần Huy Liệu, Phan Bôi), Đời nay (cùng Đặng Xuân Khu tức Trường Chinh, Trần Huy Liệu).

Từ 1938 đến 1945, Nguyễn Hữu Đang hoạt động trong Hội truyền bá quốc ngữ, ở các vị trí: Uỷ viên ban trị sự trung ương, huấn luyện viên trung ương, trưởng ban dạy học, trưởng ban cổ động, phó trưởng ban liên lạc các chi nhánh tỉnh.

1943: Gia nhập đảng Cộng sản Đông dương, bắt đầu liên lạc mật thiết với Tổng bí thư Trường Chinh và thành ủy Hà Nội, nhưng vẫn chưa được chính thức kết nạp vào đảng.

1943-46: Tham gia sáng lập và lãnh đạo Hội Văn hoá cứu quốc, tiếp tục hoạt động chống nạn mù chữ. Mùa thu năm 1944 bị Pháp bắt ở Hà Nội và bị giam một tháng tại Nam Định. Được ra, lại tiếp tục hoạt động cách mạng.

Tháng 8/1945 dự đại hội Tân Trào, được bầu vào Ủy ban giải phóng dân tộc. Tham gia Chính phủ lâm thời mở rộng, cấp bậc thứ trưởng (Bộ truyên truyền). Được cử làm trưởng ban tổ chức ngày lễ tuyên bố độc lập 2/9/1945.

Từ tháng 10/1945 đến tháng 12/1946 giữ các chức vụ: Thứ trưởng bộ Thanh niên, Chủ tịch uỷ ban vận động mặt trận văn hoá. Tổ chức Hội nghị văn hoá toàn quốc lần thứ nhất tại Hà Nội.

Tháng 12/1946 đến tháng 3/1948: Làm trưởng ban tuyên truyền xung phong trung ương.

Năm 1947, được chính thức kết nạp vào Đảng Cộng Sản Đông Dương.

Từ tháng 4/1948, đến tháng 4/49, phụ trách báo Toàn dân kháng chiến, cơ quan trung ương của Mặt Trận Liên Việt.

7/1949 - 10/54: Trưởng ban thanh tra Nha bình dân học vụ.

11/1954 - 4/58: Tổ chức và biên tập báo Văn Nghệ.

Cuối năm 56 đầu năm 57: Tổ chức, lãnh đạo và biên tập báo Nhân Văn. Giúp đỡ tập san Giai Phẩm.

Những dòng trên đây trích theo tài liệu viết tay của Nguyễn Hữu Đang, đã dẫn ở trên. Về hoạt động Nhân Văn Giai phẩm, ông còn chua thêm hàng chữ: "Những hoạt động này là tự ý làm ngoài công tác, vô tổ chức".

Chính thức hoạt động Nhân Văn Giai Phẩm từ tháng 9/1956, với Nhân Văn số 1 (20/9/56), và chấm dứt với Nhân Văn số 6 (chưa ra, đã bị đình bản, tháng 12/56).

Tháng 4/1958 Nguyễn Hữu Đang bị bắt trên đường tìm cách vào Nam. Ngày 19/1/1960, ông bị đưa ra toà cùng với Thụy An, Trần Thiếu Bảo, Phan Tại, và Lê Nguyên Chí.

Phiên tòa tại Hà Nội (19/01/1960) xét xử vụ Nhân Văn Giai Phẩm. Từ trái sang phải: Nguyễn Hữu Đang, Trần Thiếu Bảo, Thuỵ An, Phan Tại và Lê Nguyên Chí.(Ảnh tư liệu : DR)

Phiên tòa tại Hà Nội (19/01/1960) xét xử vụ Nhân Văn Giai Phẩm. Từ trái sang phải: Nguyễn Hữu Đang, Trần Thiếu Bảo, Thuỵ An, Phan Tại và Lê Nguyên Chí.
(Ảnh tư liệu : DR)

Ông bị kết án 15 năm tù, 5 năm mất quyền công dân, vì tội "phá hoại chính trị". Từ Hỏa Lò chuyển lên Yên Bái, rồi đưa lên giam ở Hà Giang. Năm 1973, ông được trả về cùng với Thụy An, theo diện "Ðại xá chính trị phạm trong hiệp định Paris" và bị quản chế ở Thái Bình.

1989, được "phục hồi". 1990 được trả lương hưu và từ 1993, được về sống ở Nghiã Đô, ngoại ô Hà Nội cho đến lúc mất.

Nguyễn Hữu Đang là ai?

Để trả lời câu hỏi này, dĩ nhiên chúng ta không thể bằng lòng với những gì ông đã ghi trong tiểu sử viết tay vừa lược trình trên đây. Bởi những điều được ghi lại, hoặc chính thức công nhận, chưa hẳn đã phản ảnh đầy đủ những gì diễn ra trên thực tế. Ví dụ:

- Hoạt động cách mạng từ năm 16 tuổi, tức là năm 1929, Nguyễn Hữu Đang đã là đối tượng sẽ được kết nạp vào đảng nhưng mãi đến năm 1947, mới được chính thức kết nạp vào đảng. Tại sao?

- Quãng đời 6 năm, từ 1948 đến 1954, về mặt chính thức, ông giữ chức Trưởng ban thanh tra Bình dân học vụ (từ 7/1949 đến 10/1954). Nhưng Nguyễn Huy Tưởng, là bạn thân và hay viết về ông, không ghi dòng nào trong nhật ký về Nguyễn Hữu Đang từ 48 đến 54. Tại sao?

Chúng ta sẽ tìm hiểu và phân tích những vấn đề này, sau, qua lời chứng của Nguyễn Huy Tưởng, Hoàng Cầm và bài buộc tội của Hồng Vân tựa đề "Tên quân sư quạt mo: Nguyễn Hữu Đang" đăng trên Văn Nghệ số 12 tháng 5/58. Bài viết này có nhiều chi tiết về Nguyễn Hữu Đang mà chỉ những người nắm vững hồ sơ mới biết được.

Không được phục hồi quyền phát biểu !

Sau thời kỳ quản thúc ở Thái Bình, được về sống tại Cầu Giấy, ngoại ô Hà Nội, ông vẫn bị "chăm sóc" kỹ càng. Điện thoại của ông, cũng như của các thành viên cựu Nhân Văn đều bị kiểm soát, nhưng riêng ông, ông không được phục hồi quyền phát biểu, tức là không được quyền trả lời phỏng vấn công khai như những người khác.

Sở dĩ có buổi trả lời trên RFI tháng 9/1995 là nhờ sự tổ chức của Lê Đạt: nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày Tuyên ngôn Độc Lập 2/9/1945, chúng tôi nhờ nhà thơ Lê Đạt liên lạc để gặp Nguyễn Hữu Đang, qua điện thoại nhà Lê Đạt, để hỏi ông về việc tổ chức ngày lễ Độc Lập, rồi nhân đó, hỏi thêm ông vài câu về chuyện Nhân Văn. Buổi thu thanh duy nhất này, được phát làm hai lần trên RFI, tháng 9/1995 (có thể nghe lại trên http://thuykhue.free.fr). Đó là lần phỏng vấn đầu tiên và cuối cùng. Về sau, không thể liên lạc được với Nguyễn Hữu Đang, mặc dù ông đã có điện thoại riêng, nhưng đường dây luôn luôn bị kiểm soát, chỉ nói được vài câu, là bị cắt ngay.

Vậy sự "phục hồi" ghi trong tiểu sử chỉ là hình thức, vì trên thực tế, Nguyễn Hữu Đang chưa bao giờ được phục hồi quyền phát biểu tự do như một công dân.

Kỷ luật áp dụng cho ông nghiệt ngã hơn tất cả các bạn đồng hành. Lần cuối cùng chúng tôi về Hà Nội mùa thu năm 1997, được ông đến thăm 2 lần, nhưng lần nào cũng do ông Vũ Toàn, người của bộ nội vụ, chở. Ông Vũ Toàn nay cũng đã mất. Trò chuyện với ông, vì có sự hiện diện người của bộ nội vụ, nên không nói được gì. Những điều không thể hỏi ông qua điện thoại, đến khi gặp mặt cũng không sao hỏi được. Bao nhiêu chi tiết muốn ông soi tỏ về những hoạt động, những khúc mắc ngày xưa, về quãng đời tranh đấu truân truyên, vẫn còn nguyên trong bóng tối.

Ông dặn: "Anh em mình sẽ cố gắng làm chung với nhau một số chương trình văn hoá văn nghệ. Chỉ văn nghệ thôi." Ông nói như để trấn an người của chính quyền, nhưng cũng không kết quả. Bởi khi trở lại Paris, chúng tôi đã cố gắng điện thoại nhiều lần để "thực hiện chương trình", nhưng chỉ sau vài câu thăm hỏi là đường dây lại bị cắt, mặc dù đề tài nói chuyện, như đã định trước, chỉ chuyên về văn hóa. Có lần bực quá, ông đã quát lên trong điện thoại: "Chúng ta chỉ nói với nhau những chuyện văn hóa văn nghệ, chứ có làm gì phản dân, hại nước đâu mà chúng nó cũng..." Ông chưa dứt lời, tiếng điện thoại đã lại u u...

Câu nói dở dang ấy của Nguyễn Hữu Đang, đã gây chấn động trong tôi nhiều năm tháng. Và từ đó đến khi ông mất, tôi không bao giờ điện thoại cho ông, một phần vì không muốn ông bị phiền phức thêm trong cuộc đời quá nhiều thử thách, đớn đau, nhưng còn một lý do nữa là sau này ông bị nặng tai, càng ngày càng nghe không rõ, những người đến thăm ông thường phải bút đàm.

Các cột mốc quan trọng của phong trào Nhân Văn Giai Phẩm
Các cột mốc quan trọng của phong trào Nhân Văn Giai Phẩm

Cùng trong Nhân Văn, nhưng về cách đối xử, ông được "biệt đãi" hơn cả, biệt đãi đến phút cuối. Đám tang Văn Cao, Phùng Quán, Trần Dần, Trần Đức Thảo... đều đã được cử hành tương đối trọng thể, dù chỉ để che mắt thế gian. Hoàng Cầm, Lê Đạt còn được đọc điếu văn khóc bạn trước linh cữu Trần Dần. Đến Nguyễn Hữu Đang mọi chuyện khác hẳn:

Tang lễ Nguyễn Hữu Đang cũng được nhà nước cử hành, nhưng mọi sự dường như đều đã toan tính sao cho vừa đủ lệ bộ, trong lặng lẽ, khiến người thân không biết để đến dự. Trước linh cữu ông, hành động Nhân Văn vẫn còn bị chính thức tuyên bố là một "sai lầm".

Chỉ vài giờ sau khi ông mất, chúng tôi đã được tin, cho nên đã kịp thời liên lạc với hai nhà thơ Lê Đạt và Hoàng Cầm để ghi âm những lời tiễn bạn qua điện thoại Paris-Hà Nội.

Riêng nhà thơ Hoàng Cầm hôm ấy, mặc dù tuổi cao, và sau khi bị ngã, chỉ nằm không còn đi lại được nữa, đã muốn nói thật dài về con người Nguyễn Hữu Đang. Hoàng Cầm nói không ngừng, nhưng sau khi thu thanh được gần một tiếng, vì sợ ông mệt, chúng tôi đề nghị tạm ngừng để hôm sau thu tiếp. Nhưng cả ngày hôm sau và hôm sau nữa, không thể liên lạc lại được với Hoàng Cầm, vì đường dây điện thoại Hoàng Cầm - Paris cũng đã bị chặn. Như vậy, tiếng nói của những thành viên Nhân Văn Giai Phẩm, cho đến ngày Nguyễn Hữu Đang mất, 8/2/2007, vẫn còn bị kiểm soát chặt chẽ.

Hoạt động trong hội truyền bá quốc ngữ

Nguyễn Hữu Đang là một trong những người hoạt động rất sớm cho hội Truyền Bá quốc ngữ, nhưng ông không phải là người đầu tiên.

Về cách hoạt động của Nguyễn Hữu Đang trong hội Truyền bá quốc ngữ, Nguyễn Huy Tưởng ghi trong nhật ký ngày 16/6/1942: "Anh Nguyễn hữu Đang xuống làm việc cho Truyền bá quốc ngữ từ hơn hai tháng nay. Anh xin nghỉ ở sở Tài chính (Hà Nội) xuống đây làm việc nghĩa. Đức hy sinh của anh thực không thể nào tả được. Nhờ anh mà phong trào quốc ngữ ở Hải phòng chết đi nay sống lại. Anh như một ông tướng khuyến khích được cả một đạo quân chiến bại. Muốn làm một bài thơ tặng anh ấy".

Nguyễn Hữu Đang có nhiều bút hiệu khác nhau, hiện nay chưa biết rõ ông đã dùng bao nhiêu bút hiệu trong cuộc đời tranh đấu cách mạng, trong thời kỳ Nhân Văn Giai phẩm, vì vậy, việc tìm lại những bài viết của ông không dễ dàng. Ngay cả khi ông viết bài "Người thuyền trưởng" về Nguyễn Văn Tố, khoảng 1988, cũng dưới hai bút hiệu khác nhau: phần đầu ký tên Phạm Đình Thái, phần sau Dương Quang Hiệt, nhiều năm sau mới thu thập lại làm một dưới tên Nguyễn Hữu Đang. (Bài Người thuyền trưởng viết nhân dịp kỷ niệm 50 năm Hội Truyền bá quốc ngữ (1938-1988), đăng trong tập kỷ yếu của Hội, do nhà xuất bản Bộ giáo dục ấn hành, sau này đăng lại trên Diễn Đàn số 78, tháng 10/1998, và diendan.org).

Nhờ những thông tin trong bài Người thuyền trưởng, chúng ta có thể xác định lại nguồn cội của hội Truyền Bá Quốc Ngữ, khác với những gì vẫn được chính thức ghi lại.

Nguyễn Hữu Đang viết: "Mùa hè năm 1938, vào cuối tháng năm, một hôm đọc báo hàng ngày ở một trạm Bưu điện, cách Hà Nội hơn trăm cây số, tôi thấy bài tường thuật buổi cổ động đồng thời cũng là lễ ra mắt của Hội truyền bá quốc ngữ Bắc kỳ ở sân quần vợt Câu lạc bộ thể thao An-Nam (CSA), mấy nghìn người tới dự, có cả đại diện Thống sứ Bắc kỳ, tổng đốc Hà Đông, đốc lý Hà Nội, chủ tịch Chi nhánh Hội nhân quyền Pháp, bí thư Chi nhánh đảng Xã hội Pháp (SFIO), nhiều nhân sĩ Pháp, Nam nổi tiếng, tôi chăm chú đọc." (Trích Người thuyền trưởng, bđd)

Qua nhân chứng của Nguyễn Hữu Đang, một số vấn đề sáng tỏ hơn:

- Hội truyền bá quốc ngữ được chính quyền thuộc địa chính thức công nhận từ đầu (năm 1938).

- Nguyễn Hữu Đang không phải là một trong những người sáng lập Hội như một vài tài liệu đã ghi. 
Hôm khai mạc hội, ông đang dạy học ở nông thôn, nhưng ít lâu sau, về Hà Nội nghỉ hè tình cờ gặp Đào Duy Kỳ (em trai Đào Duy Anh). Đào Duy Kỳ khuyên ông nên đến Hội Trí Tri, phố Hàng Quạt để nhận việc dạy học giúp Hội.

- Việt Minh tham dự Hội truyền bá quốc ngữ, nhưng Việt Minh không khai sinh ra Hội Truyền bá quốc ngữ, như các khẩu hiệu: "Diệt giặc ngoại xâm ta có chiến dịch Điện Biên Phủ, diệt giặc dốt, ta có chiến dịch Truyền bá quốc ngữ".

- Hội truyền bá quốc ngữ thuộc Hội Trí Tri, do Nguyễn Văn Tố làm hội trưởng. Trong số những thành viên xây dựng Hội, có các trí thức như Hoàng Xuân Hãn, tác giả bài vè: i tờ có móc cả hai...

- Trong những tài liệu chính thức, và cả trong bài viết của Nguyễn Hữu Đang, không thấy nhắc đến vai trò chủ chốt của Hoàng Xuân Hãn trong Hội truyền bá quốc ngữ, điều này cần được nhắc lại ở đây: Hoàng Xuân Hãn là một trong những người đầu tiên chủ trương việc truyền bá quốc ngữ (ngay khi chưa thành hội). Từ năm 1936, khi ông ở Pháp về, ông đã nghĩ ra phương pháp học chữ quốc ngữ, đặt những câu vè để người bình dân dễ thuộc vần quốc ngữ như: o tròn như quả trứng gà, ô thì đội mũ, ơ thì thêm râu...

- Nguyễn Văn Tố làm hội trưởng từ 1938 đến 1945. Nguyễn Hữu Đang cho biết: trong "Bảy năm liền, thuyền trưởng Nguyễn Văn Tố, về căn bản, đã làm tròn nhiệm vụ". Chỉ sau khi Việt Minh lên nắm chính quyền (1945), chính phủ cách mạng lâm thời quyết định thành lập Nha Bình dân học vụ để thay thế Hội truyền bá quốc ngữ; từ đó, vai trò thuyền trưởng của Nguyễn Văn Tố mới chấm dứt.

Xác định lập trường văn hoá

Những bài viết của Nguyễn Hữu Đang, trên ba số đầu của báo Tiên Phong (báo của Hội Văn Hoá Cứu Quốc, ra năm 45-46, được 24 số, do Lại Nguyên Ân và Hữu Nhận sưu tầm, nxb Hội Nhà Văn, 1996), gồm có:

- Định nghiã hai chữ văn hoá (viết chung với Đặng Thai Mai), Trở lực của văn hoá dưới ách đế quốc (Tiên Phong số 1, ra ngày 10/11/45)

- Hội nghị văn hoá toàn quốc và nền độc lập Việt Nam (Tiên Phong số 2; 1/12/45)

- Nhận rõ thêm về ý nghiã hai chữ văn hoá: văn hoá tức là... và Hội nghị văn hoá toàn quốc sẽ tổ chức như thế nào (Tiên Phong số 3; 16/12/45).

Đó là những bài viết ngắn xác định lập trường văn hoá của Nguyễn Hữu Đang: Từ 1945, lập trường này đã khác biệt với lập trường của Trường Chinh, trong bài Đề Cương Văn Hoá Việt Nam (được coi là văn bản lịch sử của đảng Cộng Sản từ năm 1943, in lại trên Tiên Phong số 1).

Trường Chinh chủ trương: "Nền văn hoá mà cuộc cách mạng văn hoá Đông Dương phải thực hiện sẽ là văn hoá xã hội chủ nghiã"

Nguyễn Hữu Đang, trong những bài viết trên đây, đã xác định đường lối hoạt động và lập trường văn hoá của Hội Văn Hoá Cứu Quốc, nhưng không hề đả động gì đến xã hội chủ nghiã, và ông coi việc xây dựng văn hoá là xây dựng đời sống tinh thần của con người, đi đôi với công cuộc đấu tranh chống áp bức, nô lệ.

Vị thế chính trị, văn hoá và tư tưởng độc lập của Nguyễn Hữu Đang

Nguyễn Huy Tưởng bộc lộ sự thán phục Nguyễn Hữu Đang trong nhật ký, như sau: "Nghe Đang nói chuyện, tự thẹn. Anh đã biểu lộ ngay từ bé một tính cách đặc biệt, hùng hổ và ngang tàng. Không sợ, khinh quyền thế, biến báo giỏi, biết thân phận mình, tin ở tài mình, đó là những tính cách của một người giỏi". (Nhật ký ngày 30/7/1942)

Năm 1945, là năm Nguyễn Hữu Đang hoạt động mạnh, về mặt chính trị, ông được chủ tịch Hồ Chí Minh trao cho trọng trách tổ chức ngày lễ Độc Lập ở Ba Đình; về mặt văn hóa, ông chủ trương tạp chí Tiên Phong cùng Đặng Thai Mai.

Vị thế chính trị và văn hóa của Nguyễn Hữu Đang, từ 1945 đến 1947 lên rất cao, và điều này được Nguyễn Huy Tưởng xác định trong nhật ký: "Chuyện Tham Ý. Phục các cán bộ Việt Minh (...) Phục Đang. Hỏi thầm một người: Có phải là cánh tay phải của cụ Hồ không? Băn khoăn không biết bây giờ Đang về khu này thì phải vào chức gì cho xứng? Theo ý anh tham biện ấy, thì ở đây không có một chức gì cao hơn để Đang làm cả, vì Đang trên cả uỷ ban kháng chiến" (ngày 15/11/1947)

Bài Định nghiã hai chữ văn hóa cho thấy những nhận thức của Nguyễn Hữu Đang về văn hóa, thấy mối tương giao của ông với những nhà văn hóa đương thời như Nguyễn Đức Quỳnh (trốt-kít), Đào Duy Anh. Sự giao thiệp với các trí thức trong nhóm Hàn Thuyên đã gây khó khăn cho ông, nhưng có lẽ cũng nhờ những mối tương giao này, mà khi ra cầm đầu NVGP, ông đã được sự ủng hộ nhiệt thành của những nhà trí thức như Đào Duy Anh, Trương Tửu.

Báo Văn Nghệ số 12 với những lời "thú nhận" của Hoàng Cầm, Lê Đạt, Trần Dần và Phùng Quán
Báo Văn Nghệ số 12 với những lời "thú nhận" của Hoàng Cầm, Lê Đạt, Trần Dần và Phùng Quán
Qua lời buộc tội của Hồng Vân trong bài "Tên quân sư quạt mo: Nguyễn hữu Đang", chúng ta có thể hiểu rõ nguyên nhân tại sao ngay từ năm 1929 (16 tuổi), ông đã được coi là "đối tượng kết nạp" mà mãi đến năm 1947, ông mới được kết nạp vào đảng, rồi ông bỏ đảng khoảng một năm sau khi được kết nạp, Hồng Vân viết:

"Khi phân công Nguyễn Hữu Đang đi vận động nhóm Hàn Thuyên, thì hắn trở về mang theo cái chủ trương cần dựa vào Nhật của bè lũ tờ-rốt-kít".

"Bất mãn với đoàn thể Văn Hóa Cứu quốc và nhân cơ hội Đảng chủ trương mở Đại hội văn hóa toàn quốc, Nguyễn Hữu Đang xin ra lập ban vận động Đại hội văn hóa toàn quốc".

"Nguyễn Hữu Đang tự động làm mọi việc không thảo luận gì với anh em, không xin chỉ thị của Đảng. Nguyễn Hữu Đang liên hệ với người này người khác, không cần biết thái độ chính trị ra sao. Công việc đương tiến hành thì kháng chiến bùng nổ."

"Đang tổ chức thanh niên xung phong rất quy mô và tiêu tốn rất nhiều tiền (...) không quỹ nào cung cấp cho đủ. Tổ chức thanh niên xung phong của Đang phải giải tán. Nguyễn Hữu Đang lại được Đảng điều động về làm Thanh tra Bình dân học vụ".

"Đang tham gia phong trào đã lâu, nhưng vì đầu óc vô chính phủ và tư tưởng cơ hội nặng nề như vậy cho nên đến năm 1947 mới được kết nạp vào Đảng. Nhưng rồi công không thành danh không toại, Đang sinh ra chán nản. Cơ quan Bình Dân học vụ dọn lên Việt Bắc. Đang ở lại Thanh Hoá làm "quân sư" cho nhà xuất bản Minh Đức (...) Từ ngày đó, Nguyễn Hữu Đang đã tự ý bỏ cơ quan và cũng từ ngày đó Đang đã xa rời hàng ngũ của Đảng. Khoảng năm 1951 thì Đảng cắt đứt sinh hoạt của Đang. Từ đó, khi Cầu Bố, khi Hậu Hiền, Đang luôn luôn chửi Đảng, chửi cách mạng". (Hồng Vân, bđd)

Năm 1947 Nguyễn Hữu Đang được kết nạp vào đảng, và theo Nguyễn Huy Tưởng, thì năm 1947, ông vẫn còn được coi là nhân vật quan trọng nhất nhì bên cạnh chủ tịch Hồ Chí Minh. Nhưng trong suốt thời gian từ 1929 đến 1947, Nguyễn Hữu Đang không được kết nạp vào đảng, vì sao? Hồng Vân đã trả lời: "Vì đầu óc vô chính phủ".
Ảnh chụp ông Nguyễn Hữu Đang vào tháng 9 năm 1997.(Ảnh : DR)
Ảnh chụp ông Nguyễn Hữu Đang vào tháng 9 năm 1997.
(Ảnh : DR)

Sự thực, Nguyễn Hữu Đang không phải là người chịu tuân thủ một đường lối, một chính sách vạch sẵn, nghĩ hộ, ông có đường lối riêng: Tuy theo cách mạng, nhưng ông luôn luôn độc lập, không tuân chỉ thị, không nhận đường lối văn hoá xã hội chủ nghiã, ông tự do giao tiếp với những nhà trí thức trong các nhóm chính trị và tư tưởng ngoài đảng, hoặc chống đảng.

Bất đồng ý kiến với Trường Chinh

Vào đảng năm 1947, Nguyễn Hữu Đang đã bỏ đảng từ năm nào? Trong bài phỏng vấn trên RFI, ông cho biết là từ lớp chỉnh huấn [lớp đầu tiên năm 1948], ông biết mình bị liệt vào thành phần trí thức tiểu tư sản, và từ đấy ông có ý tưởng xin ra đảng.

Theo bài của Hồng Vân, thì Nguyễn Hữu Đang bỏ hoạt động từ khi cơ quan Bình dân học vụ dọn lên Việt Bắc. Như vậy, cần xem lại: Cơ quan Bình dân học vụ dọn lên Việt Bắc năm nào? Nhưng có lẽ đây cũng chỉ là cái cớ Nguyễn Hữu Đang đưa ra để ngừng hoạt động.

Bởi vì theo lời Hoàng Cầm thuật lại thì: "Vào khoảng tháng 7 năm 48, có Đại hội văn hóa toàn quốc do ông Trường Chinh đề xướng và làm chủ tịch. Hội nghị văn hóa toàn quốc được tổ chức để động viên và hướng dẫn trí thức và văn nghệ sĩ chuẩn bị đi sâu vào cuộc kháng chiến (...) Tức là lúc bấy giờ hội nghị mới đề ra văn nghệ kháng chiến. (...) Sau hội nghị đó, không hiểu vì lý do gì anh Đang không làm công tác kháng chiến nữa, anh về Thanh Hóa, ở nhà người bạn là anh Trần Thiếu Bảo, giám đốc nhà xuất bản Minh Đức (...) Mãi sau này, hòa bình rồi, về Hà Nội tôi cũng chỉ nghe phong phanh anh em bàn tán thôi chứ hỏi anh Đang thì anh cũng không nói, là hình như trong hội nghị văn hóa toàn quốc, anh Đang có mâu thuẫn về đường lối văn nghệ, văn hóa với ông Trường Chinh. Do mâu thuẫn không giải quyết được, cho nên anh Đang không làm việc nữa, anh nghỉ. Anh về Thanh Hóa" (Hoàng Cầm trả lời phỏng vấn RFI).

Nhưng theo bản tường trình của Xuân Diệu về Hội nghị văn nghệ toàn quốc, thì Nguyễn Hữu Đang không đi dự hội nghị này. Như vậy, mối bất đồng giữa Trường Chinh và Nguyễn Hữu Đang mà Hoàng Cầm nhắc đến, đã xẩy ra trước hội nghị văn nghệ toàn quốc cho nên Nguyễn Hữu Đang mới không đi dự. Sự bất đồng ý kiến về lập trường văn hoá, như chúng ta đã thấy trên báo Tiên Phong, năm 1945-46, và đã kéo dài trong suốt thời kỳ kháng chiến, của một người làm chính trị, sử dụng văn hoá để phục vụ tuyên truyền như Trường Chinh và một người làm chính trị nhưng tôn trọng văn hoá như một sản phẩm tinh thần, cần tự do để có thể phát triển, như Nguyễn Hữu Đang.

Dù sao chăng nữa, nhiều tư liệu đều đồng quy ở một điểm: từ năm 1948, Nguyễn Hữu Đang không còn theo cách mạng nữa.

Hoạt động trở lại

Vẫn theo lời Hoàng Cầm, sau khi hòa bình lập lại, Trường Chinh bàn với Tố Hữu rằng anh Đang đã lâu lắm không làm gì, vậy nên mời anh ấy ra hoạt động lại. Điều này phù hợp với việc Nguyễn Huy Tưởng mời Nguyễn Hữu Đang về báo Văn Nghệ (như lời chứng của Lê Đạt trên RFI và như Nguyễn Huy Tưởng ghi trong nhật ký).

Như vậy, trái với những gì ghi trong tiểu sử chính thức, trong 6 năm, từ 48 đến 54, Nguyễn Hữu Đang đã ngừng mọi hoạt động với chính quyền cách mạng. Ông giúp Trần Thiếu Bảo điều hành nhà xuất bản Minh Đức, tổ chức in lại những sách giá trị thời tiền chiến, đã bị cách mạng lên án, hoặc cấm lưu hành, của Vũ Trọng Phụng, Khái Hưng, v.v...

Năm 1954, khi Tố Hữu chính thức mời ông về hoạt động trở lại, vẫn theo lời Hoàng Cầm, Nguyễn Hữu Đang đã từ chối chức Giám Đốc Sở Văn Hoá Thông Tin Hà Nội, và yêu cầu được làm biên tập viên báo Văn Nghệ (cùng với Lê Đạt).

Về thời kỳ này, Nguyễn Huy Tưởng ghi trong nhật ký:

"Nguyễn Hữu Đang tiêu cực. Ở đâu cũng thấy không vừa ý. Người có caractère, ở đâu cũng có ảnh hưởng đến anh em. Anh em toà soạn [báoVăn Nghệ] khen là chí công, vô tư, nhưng tư tưởng rất là nguy hiểm. Một điển hình của một chiến sĩ làm cách mạng bất mãn" [Nhật ký ngày 21/4/55].
"Đầu óc nặng vì bài Đang công kích thuế. Hữu khuynh" [Nhật ký ngày 24/4/1955]

"Học tập tình hình và nhiệm vụ. Đang không học tập. Đúng hôm góp ý kiến cho Tiểu ban thì đến. Đặc biệt đả kích mình [Nguyễn Huy Tưởng]: (đã) in Gốc đa, Gặp Bác, v.v..." [Nhật ký ngày 23/6/1955].
Sự trở lại của Nguyễn Hữu Đang gây khó khăn cho những người lãnh đạo văn nghệ, kể cả những người bạn thân.

Tổ chức lớp học 18 ngày

Trong thời gian này, Nguyễn Hữu Đang tổ chức lớp học tập dân chủ 18 ngày (từ 8/8 đến 26/8/56) và trong ngày cuối, ông đã đọc một bài tham luận "nảy lửa" chỉ trích những sai lầm của đảng và của lãnh đạo văn nghệ. Trương Tửu đánh giá bài tham luận của Nguyễn Hữu Đang: "sự việc thực là cụ thể, lời lẽ thực là tha thiết". Hoàng Cầm cho rằng tinh thần nêu những thắc mắc, có từ kháng chiến, tích tụ lại và bùng nổ lên trong lớp học này.

Lê Đạt kể lại: "Trong cuộc học tập này, anh em phê phán văn nghệ rất nhiều, trong đó nổi bật lên vai trò của anh Nguyễn Hữu Ðang (...) Trong buổi học tập văn nghệ đó, anh Ðang có đọc một bài tham luận rất hùng hồn về những sai lầm của lãnh đạo văn nghệ. Lúc đó Ðang có nói một câu với Nguyễn Ðình Thi -Nguyễn Ðình Thi lúc ấy là một trong những người chịu trách nhiệm tờ Văn Nghệ- Ðang nói rằng: "Thế nào tao cũng ra một tờ báo, tờ báo chưa biết tên là gì, tao thì không làm được nhưng để cho bọn Giai Phẩm Mùa Xuân nó làm".(...) tờ báo này chính là tờ Nhân Văn". (Lê Đạt trả lời phỏng vấn RFI).

Nguyễn Huy Tưởng ghi lại không khí lớp học 18 ngày, trong nhật ký, như sau:

"Nguyễn Hữu Đang nổi lên. Tiếc rằng kéo anh ta về văn nghệ để làm rầy rà mình. Chính người chửi mình nhất là Nguyễn Hữu Đang" [ngày 21/8/56].

Những bực mình và dằn vặt của Nguyễn Huy Tưởng, càng làm rõ tấm lòng và nhân cách của ông: Mặc dù không đồng ý với Nguyễn Hữu Đang, bị Đang chỉ trích nặng nề, nhưng sau này, ông là người duy nhất trong ban lãnh đạo văn nghệ đã đứng ra bênh vực Nhân Văn, như Lê Đạt thuật lại và ông cũng ghi trong nhật ký: đã phản ảnh lên Trường Chinh về vụ Nhân Văn, nhưng vô hiệu.

Nhân Văn Giai Phẩm

Vai trò chủ động của Nguyễn Hữu Đang trong phong trào NVGP đã được xác nhận từ nhiều phía:

Những người trong ban biên tập báo Nhân Văn như Lê Đạt, Hoàng Cầm, Trần Duy đều xác nhận vai trò chủ chốt của Nguyễn Hữu Đang. Trần Dần ghi trong bài "thú nhận": "Nếu không có Đang, không ai có thể tập hợp anh em được. Sẽ không có tham luận với những đề nghị: gặp Trung ương, ra báo... mà cũng sẽ không có tờ Nhân Văn".

Trang bià tập sách phê phán phong trào Nhân Văn Giai Phẩm(Ảnh : DR)
Trang bià tập sách phê phán phong trào Nhân Văn Giai Phẩm
(Ảnh : DR)

Về phía buộc tội, Nguyễn Hữu Đang được coi là lãnh tụ, "đầu sỏ". Mạnh Phú Tư viết:

"Hắn lẩn mình và... rút lui vào bí mật. Suốt bốn số báo đầu, người ta không thấy một bài nào ký tên Nguyễn Hữu Đang! (...)

Người ta không thấy tên tuổi Nguyễn Hữu Đang trên những số đầu báo Nhân Văn, nhưng chính hắn là linh hồn của tờ báo. Hắn tìm tiền, kiếm giấy, thu xếp việc ấn loát và viết bài nhưng lại ký tên người khác. Hắn che lấp những nguồn tài chính, những kẻ cung cấp phương tiện bằng hình thức dối trá là nêu danh những người góp tiền in báo có một nhân lên gấp mười! Hắn họp hành bí mật với một số nhà văn chống Đảng, với những người tư sản và trí thức cũng đang muốn lợi dụng thời cơ để phất lên lá cờ chính trị. Hắn luôn luôn bàn mưu, lập kế với bọn Trương Tửu v.v... Hắn có tay chân trong một hai đoàn kịch tư nhân, ở một vài cơ quan văn hoá của Nhà nước. Thông qua tờ báo Nhân Văn, hắn đã trở thành một thứ lãnh tụ của một bọn người cơ hội, có âm mưu chính trị... ". (Mạnh Phú Tư, Báo Độc Lập, số 356, ngày 24/4/1958, in lại trong BNVGPTTADL, trang 49-50).

Là người làm chính trị, Nguyễn Hữu Đang đã tìm đúng thời cơ: Trong nước, vị thế của Trường Chinh và đảng Cộng sản yếu đi sau những sai lầm quan trọng trong Cải cách ruộng đất; ngoài nước, việc hạ bệ Staline ở đại hội XX của đảng cộng sản Liên Xô, là những lực đẩy khuynh hướng tranh đấu cho tự do dân chủ có cơ hội hành động. Nguyễn Hữu Đang, với tài tổ chức và hùng biện trong lớp học 18 ngày, đã chiếm được lòng tin của giới trí thức và văn nghệ sĩ cấp tiến. Ông nắm lấy cơ hội, đứng ra tổ chức Nhân Văn Giai Phẩm với những người bạn cùng chí hướng từ trong kháng chiến như Trương Tửu và Trần Thiều Bảo; và Lê Đạt, Hoàng Cầm, chủ trương tạp chí Giai phẩm mùa xuân.

Tuy không có nhiều bài ký tên thật, nhưng dấu ấn của ông không thiếu trên báo Nhân Văn:

- Những bài phỏng vấn Nguyễn Mạnh Tường, Đào Duy Anh, Trần Đức Thảo, Đặng Văn Ngữ về vấn đề dân chủ, có thể hoàn toàn do Nguyễn Hữu Đang thực hiện (Nguyễn Mạnh Tường xác nhận là chính Nguyễn Hữu Đang mời ông trả lời phỏng vấn).

- Trong Nhân Văn số 1, có bài tựa đề: "Thuốc đắng dã tật, nói thật mất lòng" ký tên XYZ. Rất ít người biết XYZ là một trong những bút hiệu của Hồ Chí Minh. Chúng ta có thể đoán chắc bài này do Nguyễn Hữu Đang viết (Lê Đạt chưa tham dự việc biên tập NV số 1). Trong bài này, tác giả dùng giọng của ông Hồ để "giáo huấn" cán bộ. Vừa vinh thăng vừa giễu cợt vị chủ tịch, có lẽ chỉ một mình Nguyễn Hữu Đang là dám làm trong thời điểm ấy.

- Bài "Chúng tôi cực lực phản đối luận điệu vu cáo chính trị - Trả lời bạn Nguyễn Chương và báo Nhân Dân", trên Nhân Văn số 2, ký tên Hoàng Cầm, Hữu Loan, Trần Duy, do Nguyễn Hữu Đang viết (theo Trần Duy). Bài này xác định biệt tài bút chiến của Nguyễn Hữu Đang. Ông trả lời từng điểm sự buộc tội Nhân Văn của báo Đảng, với một lập luận châm biếm, sắc bén, không nhân nhượng. Chứng tỏ trong thời kỳ Nhân Văn, đã có những bài viết trực tiếp đương đầu với những luận điểm chính quy của đảng cộng sản.

- Bài Cần phải chính quy hơn nữa, trên Nhân Văn số 4, là bài xã luận đầu tiên Nguyễn Hữu Đang ký tên thật. Trong bài này, ông xác định lập trường chính trị của nhóm Nhân Văn và công khai đòi tự do dân chủ, đòi thiết lập một nhà nước pháp trị.

- Bài "Hiến pháp Việt nam năm 1946 và hiến pháp Trung hoa bảo đảm tự do dân chủ thế nào? trên Nhân văn số 5, ký tên thật, mạnh hơn nữa, ông đòi tự do dân chủ phải được thể hiện trên hiến pháp và trên thực tế, đòi quyền sống tự do của con người trong một chính thể dân chủ, một nhà nước pháp quyền.

Nguyễn Hữu Đang là một khuôn mặt chính trị, văn hoá và đấu tranh, hiếm có trên chính trường Việt Nam dưới chế độ cộng sản. Một người theo đảng từ lúc 16 tuổi, hiểu rõ hơn ai hết quy luật tuân thủ của một cán bộ cộng sản. Nhưng ông đã đi ra ngoài trật tự ấy. Nguyễn Hữu Đang luôn luôn giữ vị trí tự do trong hành động cũng như tư tưởng của mình. Chính trong tư thế tự do ấy, ông đã đứng lên lãnh đạo phong trào Nhân Văn Giai Phẩm, đã tạo được một thời kỳ sôi nổi, trong vòng bốn tháng, trí thức và văn nghệ sĩ, dám nói, dám viết những điều mình nghĩ, dám chủ trương cải tiến xã hội Việt Nam thành một nước dân chủ theo đà tiến của thế giới bên ngoài.

Nhưng Nguyễn Hữu Đang đã thất bại. Sự thất bại của Nguyễn Hữu Đang cũng là sự thất bại chung của một dân tộc. Và hậu quả kéo dài đến ngày nay: nước Việt là một trong những nước cuối cùng, ở thế kỷ XXI, vẫn còn chưa biết nhận diện, để đòi hỏi những quyền cơ bản và tất yếu nhất của con người, đầu tiên là quyền tự do tư tưởng.

Thụy Khuê.

ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận

Wednesday, August 31, 2016


Các Tổ chức Xã hội Dân sự Độc lập:
Thư kêu gọi ủng hộ việc khởi kiện công ty Formosa
Formosa phai bi dua ra toa (2)

Ngày 30-06-2016, trong cuộc họp báo tại Hà Nội, chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã chính thức thông báo 3 điều quan trọng: 1- công ty Formosa tại Vũng Áng, Hà Tĩnh là thủ phạm gây ra thảm họa thủy sinh vật chết hàng loạt và biển nhiễm độc nặng tại 4 tỉnh miền Trung; 2- Formosa chấp thuận bồi thường thiệt hại với số tiền 500 triệu đô-la Mỹ; 3- Việc khởi tố Formosa hay không thì cơ quan tố tụng tư pháp sẽ xem xét, Chính phủ chẳng can thiệp !?!

Công luận đã chẳng hài lòng về các kết luận này, vì chính phủ chỉ nói đến thủ phạm mà không đề cập đến các đồng phạm; ngửa tay nhận số tiền bèo bọt mà chẳng thông qua những cuộc khảo sát đầy đủ về thiệt hại môi trường và sức khỏe; biện luận cho việc cân nhắc chuyện khởi tố thủ phạm bằng ngạn ngữ nhân gian “Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại” !?!

Từ đó đến nay, Formosa lại bị vạch trần thêm nhiều sai phạm nghiêm trọng là chôn chất thải độc chưa xử lý tại nhiều nơi trên đất nước; các quan chức đã đưa công ty khét tiếng “tội phạm môi trường toàn cầu” này vào Việt Nam, cho nó rất nhiều điều kiện ưu đãi, cũng như đã lắm phen bao che cho nó trước ngày 30-06, vẫn chẳng hề hấn gì; nhiều cuộc biểu tình của công dân, đặc biệt ngư dân lâm nạn, đề đòi bồi thường đầy đủ về và đưa thủ phạm ra tòa, đã bị nhà cầm quyền đàn áp khốc liệt.

I- Chúng tôi, các tổ chức xã hội dân sự độc lập ký tên dưới đây, tán thành việc đưa Formosa ra trước công lý vì những lý do như sau:

1- Lý do dân sự: Formosa đã gây thiệt hại cho hàng triệu con người làm những nghề liên quan đến biển: đánh bắt nuôi trồng thủy sản, dịch vụ tàu thuyền ngư nghiệp, du lịch sinh thái duyên hải. So với hơn 60 tỷ đôla mà công ty British Petroleum đã phải trả cho các nạn nhân vụ tràn dầu ở vịnh Mexico năm 2010, số tiền bồi thường 500 triệu đôla (=11 ngàn tỷ đồng) của Formosa hoàn toàn nực cười, chẳng thấm vào đâu, kiểu bố thí cho nạn nhân, khiến người dân cảm thấy bị lăng nhục. Ngay cả quốc tế, như Quỹ Ethecon tại Đức (công tố của Formosa) và chính phủ Đài Loan (quê hương của Formosa) cũng phê phán rằng như thế là vô cùng ít ỏi.

Đang khi đó, chính phủ VN tự tiện đoạt quyền của các nạn nhân để đón nhận số tiền ấy và chi dùng, phân phối nó cách tùy tiện. Trong thực tế, việc hỗ trợ ngư dân (chưa nói đến các ngành nghề khác) đã chẳng tới đâu (trung bình vài chục ký gạo mỗi người và vài triệu đồng mỗi hộ). Việc nhà nước thu mua hải sản đánh bắt xa bờ cũng chỉ là hứa cuội. Vô số người dân 4 tỉnh miền Trung phải tha phương cầu thực. Hôm 10-08-2016 lại có tin động trời cho hay: Formosa được Tổng cục Thuế dự kiến miễn thuế và hoàn thuế với số tiền hơn 10.450 tỷ đồng (chủ yếu do bị thiệt hại từ sự cố biểu tình ngày 13-5-2014 lúc Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981 tại vùng biển và thềm lục địa VN). Điều này khiến dư luận càng thêm công phẫn và các nạn nhân càng thêm ngao ngán.

2- Lý do hình sự: Với việc đặt ống xả thải ngầm dưới biển, để xảy ra sự cố mất điện nhiều ngày, đẩy vào đại dương hàng chục, thậm chí hàng trăm ngàn khối nước thải sinh hóa, giết chết tôm cá hàng loạt từ tầng mặt xuống đáy sâu, tiêu diệt các rặng san hô thuộc 4 tỉnh miền Trung, Formosa quả đã phạm tội ác đối với môi trường. Từ đó nó gây nạn đói, cảnh thất nghiệp, nhiễm độc thức ăn, tổn hại sức khỏe cho dân Việt trong hiện tại lẫn tương lai, thành thử phải bị truy tố. Chính Quỹ Ethecon cũng cho rằng: “Những kẻ chịu trách nhiệm của Formosa phải bị đưa ra tòa và xét xử thích đáng. Tội ác về môi trường phải được điều tra triệt để, từ phía tập đoàn cũng như từ phía chính phủ… một sự bồi thường công minh và tương xứng phải được bảo đảm, cũng như sự trừng phạt thích đáng những kẻ chịu trách nhiệm, phải được thực thi”. (Thông cáo báo chí ngày 16-08-2016)

Đang khi đó, chính phủ VN không thấy có kế hoạch làm sạch biển cách triệt để và hữu hiệu. Chính Quỹ bảo vệ Biển của Đức trong Thông cáo báo chí ngày 26-07-2016 đã xác nhận điều ấy. Quỹ này còn cho biết chuyên gia của họ (được mời riêng tư chỉ để góp ý cho báo cáo soạn sẵn của Viện Hàn lâm Khoa học VN) không được phép lấy mẫu chất độc để nghiên cứu. Mới đây, ngày 22-08-2016, tại Quảng Trị, bộ Tài nguyên Môi trường đã tổ chức hội nghị công bố rằng sau khi quan trắc môi trường, nay bộ xác nhận biển 4 tỉnh Miền Trung đang tự làm sạch, nước biển đã đạt quy chuẩn để tắm và nuôi thủy sản !?! Với những phát biểu lấp lửng, thiếu những bằng chứng khoa học thuyết phục, không có sự xác nhận của các tổ chức quốc tế độc lập, hội nghị này bị đánh giá là mỵ dân, lừa đảo! Công luận cho rằng chỉ quan trắc môi trường, nghĩa là chỉ theo dõi chứ chưa có hoạt động thanh tẩy thì không thể nào vùng biển đó tự sạch được trong thời gian mấy tháng. Khi vịnh Minamata ở tỉnh Kumamoto (Nhật Bản) bị nhiễm thủy ngân, phenol và cyanur vào nửa đầu thế kỷ XX, chính phủ Nhật phải mất 40 năm ra sức nạo vét lòng biển với gần 50 tỷ yen mới dám tuyên bố đã làm sạch biển.

Ngoài ra, nhiều tin tức cho hay các thợ lặn, ngư dân bị nhiễm độc từ nước biển hay tôm cá miền Trung đã gặp nhiều khó khăn trong việc xét nghiệm và chẳng được cho kết quả chuẩn xác. Theo VTC News ngày 20-7-2016, công an huyện Quảng Trạch đã thông báo nguyên nhân tử vong của thợ lặn Lê Văn Ngày là bị suy tim cấp, không phải bị nhiễm độc. Nhiều người dân miền Trung tiếp tục chết vì nghe lời nhà nước ăn hải sản ngấm độc chất.

3- Lý do quốc phòng: Vụ nhiễm độc biển đã khiến ngư dân bốn tỉnh miền Trung không còn có thể ra khơi đánh cá để “trở thành những cột mốc di động bảo vệ chủ quyền biển của Việt Nam”. Điều này lại xảy ra trong bối cảnh Trung Cộng ngày càng tung hoành hung hãn tại Biển Đông sau phán quyết lên án Đường Lưỡi bò của Tòa Trọng tài Thường trực hôm 12-07-2016. Nhiều nhà nghiên cứu trong và ngoài nước cũng chỉ ra rằng đằng sau Formosa là Trung Cộng: một công ty Trung Cộng, Tập đoàn Luyện kim Trung Quốc (China Metallurgical Group Corporation-MCC) là nhà thầu chính của Formosa Vũng Áng, đã trực tiếp xây dựng lẫn vận hành khu công nghệ thép này, và chính nó là thủ phạm gây ra thảm họa.

Đang khi đó, chính phủ VN quyết tâm duy trì sự hiện diện và hoạt động của Formosa (nghĩa là toàn bộ các công ty đang làm việc tại khu gang thép Vũng Áng), đồng thời không ngớt công bố chủ trương và xem ra chỉ có chủ trương đổi nghề cho ngư dân: chuyển sang lâm nghiệp, nông nghiệp hoặc xuất khẩu lao động, đúng như một trong 5 yêu cầu và cam kết của Formosa khi tuyên bố chấp nhận bồi thường nhân cuộc họp báo ngày 30-6-2016, và nội các Nguyễn Xuân Phúc hôm ấy đã đồng thuận chuyện này. Phải chăng như thế là lọt vào hay thuận theo âm mưu độc chiếm toàn bộ Biển Đông của Tàu cộng và tiến dần tới việc thực hiện kế hoạch Hán hóa VN của mật nghị Thành Đô?

II- Từ những lý do và tình hình nói trên, chúng tôi tuyên bố:

1- Ủng hộ việc các nạn nhân thảm họa môi trường biển –với sự trợ giúp của nhiều tổ chức– đang thu thập hồ sơ, chứng cứ để đưa thủ phạm Formosa và các đồng phạm của nó ra trước vành móng ngựa. Nếu tự cho mình là “của dân, do dân, vì dân”, chính phủ Việt Nam phải hoàn toàn 

2- Hoan nghênh việc các công dân, đặc biệt các giáo dân thuộc Giáo phận Vinh, xuống đường để tố cáo tội ác của Formosa, đưa nó ra tòa án, bắt nó đền bù đầy đủ rồi tống xuất nó khỏi Việt Nam. Nếu ý thức “tai họa này, tất cả giang sơn phải gánh chịu”, Đồng bào Việt Nam và toàn thể mọi tín đồ hãy hiệp thông bằng cách đồng loạt biểu tình liên tục và đông đảo khắp cả nước, để chúng ta có môi trường sạch sẽ, xã hội sạch sẽ, đạo đức sạch sẽ và chính trị sạch sẽ!

3- Kêu gọi đồng bào ngoài nước và mọi chính phủ dân chủ, mọi tổ chức nhân quyền hãy ủng hộ nhân dân Việt Nam đòi quyền sống an lành trong một môi trường trong sạch, đòi quyền sống tự do trong một thể chế dân chủ, đòi quyền sống hạnh phúc trong một quốc gia độc lập. Nhân dân Việt Nam đã chịu đựng quá đủ tai ách độc tài đảng trị và nguy cơ ngoại bang xâm lấn.

Làm tại Việt Nam ngày 30 tháng 08 năm 2016

Các tổ chức xã hội dân sự độc lập đồng ký tên.

01- Diễn đàn Bauxite Việt Nam. Đại diện: GS Phạm Xuân Yêm.
02- Diễn đàn Xã hội Dân sự. Đại diện. Ts Nguyễn Quang A
03- Giáo hội Liên hữu Lutheran Việt Nam-Hoa Kỳ. Đại diện: Ms Nguyễn Hoàng Hoa.
04- Giáo xứ Phú Yên (1200 giáo dân). Đại diện: Lm Đặng Hữu Nam
05- Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn giáo Việt Nam. Đại diện: Ông Nguyễn Bắc Truyển.
06- Hội Anh em Dân chủ. Đại diện: Mục sư Nguyễn Trung Tôn.
07- Hội bảo vệ Quyền tự do tôn giáo. Đại diện: Cô Hà Thị Vân.
08- Hội Bầu bí tương thân. Đại diện: Ông Nguyễn Lê Hùng
09- Hội Cựu Tù nhân Lương tâm. Đại diện: Bs Nguyễn Đan Quế và Lm Phan Văn Lợi.
10- Hội Cựu Tù nhân Lương tâm Công giáo. Đại diện: Anh Nguyễn Văn Oai
11- Hội người dân đòi quyền sống. Đại diện: Bà Hồ Thị Bích Khương.
12- Khối Tự do Dân chủ 8406. Đại diện: Lm Nguyễn Văn Lý và Ks Đỗ Nam Hải
13- Người Bảo vệ Nhân quyền. Đại diện: Ông Vũ Quốc Ngữ
14- Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền. Đại diện: Lm Nguyễn Hữu Giải và Lm Nguyễn Công Bình
15- Phong trào Lao động Việt. Đại diện: Cô Đỗ Thị Minh Hạnh
16- Phong trào Liên đới Dân oan. Đại diện: Bà Trần Ngọc Anh
17- Sài Gòn Báo. Đại diện: Linh mục Lê Ngọc Thanh.
18- Tuổi trẻ lòng nhân ái. Đại diện: Anh Thái Văn Dung
++++++++++++++++++++++++++++++ +

Hội đồng Liên tôn Việt Nam

Tuyên bố về hiện tình tôn giáo nhân 71 năm chế độ Cộng sản
Hoi dong Lien ton-Tuyen bo nhan 71 nam che do CSVN

Suốt 71 năm áp đặt lên Đất nước chế độ độc tài toàn trị và vô thần duy vật, đảng và nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam luôn coi tôn giáo là kẻ thù và các giáo hội là những thế lực cần phải tiêu diệt. Tùy lúc và tùy nơi, CSVN áp dụng luân phiên hai thứ bạo lực đối với tôn giáo: bạo lực vũ khí và bạo lực hành chánh, nhằm làm cho các giáo hội tốt nhất là biến khỏi xã hội, biến khỏi lịch sử, hay nếu có tồn tại vì nhu cầu của quần chúng và nhờ sự hỗ trợ của quốc tế, thì cũng phải tiêu tùng bản chất, đánh mất vai trò, suy giảm ảnh hưởng, để chỉ còn là chậu cảnh trang trí cho chế độ, công cụ ngoan ngoãn của nhà nước và là bung xung lừa gạt quốc tế về một trong những tự do quan trọng nhất của con người.

Trong hiện tình, nhà cầm quyền CSVN thấy tôn giáo vẫn còn là lực cản của chế độ và thấy một số giáo hội vẫn còn giữ được bản chất lẫn vai trò, cụ thể là đang làm sợi dây liên kết nhân dân, ngọn đuốc hướng dẫn quần chúng và sức mạnh tác động xã hội. Điển hình là những cuộc xuống đường biểu tình của giáo dân Công giáo tại Giáo phận Vinh, nhân thảm họa môi trường biển do tập đoàn Formosa gây ra từ tháng 4 đến giờ. Do đó nhà cầm quyền gia tăng đàn áp tôn giáo trên hai phương diện:

1- Trên phương diện lý thuyết (luật pháp)

Nhà cầm quyền CSVN đang ra sức rèn cho xong cái ách tròng cổ, sợi xích trói người là Luật Tôn giáo tín ngưỡng, để thay thế Pháp lệnh tín ngưỡng tôn giáo ban hành từ năm 2004. Dù bị các tôn giáo chính truyền, phi quốc doanh, chân thành góp ý, kiến nghị sửa đổi hoặc dữ dội phê bình, nhà cầm quyền, qua Ban tôn giáo chính phủ và cục tôn giáo bộ Công an, vẫn quyết tâm soạn cho xong Luật tôn giáo tín ngưỡng để sớm ban hành, ngoài ý muốn, nhu cầu và ích lợi của các tín đồ tại Việt Nam. Nó chắc chắn sẽ củng cố cơ chế “xin-cho” phi lý, vô luật và tàn bạo để dẹp yên tiếng nói và triệt tiêu hành động đấu tranh cho công lý, sự thật, tình thương và tự do của các tôn giáo, để đảng yên tâm trường trị trên cõi đất Việt.

2- Trên phương diện thực tế (hành xử).

Công luận tiếp tục thấy nhà cầm quyền CSVN tiếp tục sách nhiễu, cấm cản và cướp bóc, tàn phá các tôn giáo. Cụ thể như sau trong thời gian gần đây:

a- Đối với Giáo hội Phật giáo Hòa hảo Thuần túy:

- Cụ Nguyễn Văn Điền, Hội trưởng Giáo hội Trung ương, từ đầu năm 2016 đến nay, nhiều lần bị công an tỉnh Đồng Tháp ngăn chặn không cho ra khỏi nhà khi có lễ đạo hoặc đi đám giỗ, đám lễ tuần... Gần nhất, ngày 3-8-2016, công an cản trở cụ đi đám giỗ một đồng đạo.

- Các khóa niệm Phật của GHPGHH Thuần túy định kỳ hàng tháng tại tư gia các trị sự viên tỉnh Vĩnh Long thường xuyên bị công an đến lập biên bản, không cho thực hiện quyền tự do tín ngưỡng này. Cảnh sát giao thông chặn đường ngăn cản đồng đạo đến niệm Phật. Ai vào được khi ra về thì bị cảnh sát hình sự đón bắt, hăm dọa cấm đến lần sau. Ngoài ra an ninh còn tới từng gia đình tín đồ, vận động PGHH không được thực hiện sinh hoạt tôn giáo chính đáng và cần thiết ấy. Thậm chí công an mật vụ còn giả côn đồ hành hung họ, như đánh anh Nguyễn Ngọc Tân trị sự viên GHTƯ, bà Nguyễn Thị Liên trị sự viên Giáo hội tỉnh Vĩnh Long ngày 22-4-2016.

- Ngoài ra an ninh chìm còn chơi trò ném đá gạch, mắm tôm, hột vịt thối vào nhà các trị sự viên như các ông Nguyễn Ngọc Tân, Nguyễn Văn Hầu, Nguyễn Quốc Trung ở tỉnh Vĩnh Long; Nguyễn Văn Thiết ở tỉnh Đồng Tháp.

b- Đối với Giáo hội Tin lành

- Từ nhiều năm nay, Mục sư Nguyễn Công Chính, nguyên lãnh đạo Giáo hội Liên hữu Lutheran Việt Nam-Hoa Kỳ nhưng đang bị án tù bất công 11 năm tại Gia Lai, là một trong những nạn nhân nổi bật. Mới đây, ngày 17-8-2016, bà Trần Thị Hồng vợ Mục sư vào trại giam An Phước tỉnh Bình Dương để thăm nuôi chồng. Bà thấy Mục sư được đưa tới phòng thăm nuôi có cán bộ kẹp 2 bên, trong một tình trạng hết sức suy kiệt. Ông cho biết đó là do đã cùng một số tù đồng đạo tuyệt thực kể từ ngày 09-08-2016 để một đàng phản đối cách giam giữ vô nhân đạo ở trại, đàng khác để tiếp tục kêu oan về bản án bất công mà ông đã và đang gánh chịu. Ông cho biết các lá đơn kêu oan của mình đã không được gửi đến cấp cao như yêu cầu. Ngược lại trại trả thù bằng cách cách ly, không cho ông được hưởng những quyền lợi tù nhân thường được hưởng, thậm chí còn ép các phạm nhân hình sự chửi bới đánh đập ông liên tục.

- Về bà Trần Thị Hồng, vào cuối tháng ba vừa qua, phái đoàn đại sứ lưu động về tự do tôn giáo của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đến Gia Lai và có hẹn gặp bà. Bà đã không tới được nơi hẹn do bị công an ngăn trở. Sau đó phái đoàn đã phải đến tư gia của bà để gặp. Thế rồi, vào ngày 14-04, bà bị công an cưỡng bức tới trụ sở phường Hoa Lư (nơi gia đình bà cư trú) để truy hỏi về cuộc gặp đó. Tại đây, nhiều viên chức địa phương đánh đập bà và mang về bỏ trước cổng. Nhưng dù còn bị thương tổn và yếu nhược sau lần bị hành hung đó, vào ngày 11-05, bà vẫn vẫn bị ép đi “làm việc” (bị thẩm vấn và khủng bố) liên tục nhiều lần cho đến gần cuối tháng

- Ngày 31-07, Mục sư Phạm Ngọc Thạch thuộc Giáo hội Tin lành Mennonite, một nhà hoạt động xã hội thường xuyên làm việc thiện nguyện ở Đắc Lắc cho đồng bào thiểu số, bị công an cửa khẩu Tân Sơn Nhất cấm xuất cảnh và tịch thu hộ chiếu bất hợp pháp. Đó là vì ông dự tính đi Singapore rồi sau đó sang Đông Timor tham dự Hội nghị của các tổ chức xã hội dân sự ASEAN về tự do tôn giáo nhóm họp vào đầu tháng 8.

- Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng, hiện ở Sài Gòn, thành viên Hội đồng LT, vào những ngày cuối tuần, thường xuyên bị an ninh lập chốt canh gác tại cổng chung cư nơi ông đang ở. Họ hành xử như côn đồ, xô đẩy xe không cho Mục sư ra khỏi nhà, có khi chỉ tay vào tận mặt ông và dùng những lời lẽ thô tục sỉ nhục, hăm dọa tính mạng ông.

c- Đối với Giáo hội Cao đài

- Thánh thất Tuy An, tỉnh Phú Yên đã bị nhà cầm quyền CSVN triệt hạ, san bằng vào ngày 14-04-2015, nhưng đến nay công an vẫn luôn giám sát, theo dõi và thường xuyên hù dọa, khủng bố tinh thần những tín đồ Cao đài độc lập phản đối vụ này. Cụ thể vào ngày 18-08-2016, ông Phạm Long, trưởng thôn Mỹ Phú 1, xã An Cư, huyện Tuy An, kết hợp với ông Thành, ông Phong thuộc Mặt trận Tổ quốc tỉnh Phú Yên, đến nhà cựu chánh trị sự Đoàn Văn Thọ để tra hỏi, áp lực ông và đồng đạo chấp nhận việc làm vô luật của nhà cầm quyền.

- Ngày 28-09-2015, công an an ninh sân bay Tân Sơn Nhất đã tịch thu hộ chiếu của chánh trị sự Hứa Phi, không cho ông đi dự Hội nghị Tự do Tôn giáo tại Thái Lan tổ chức hôm sau, 29-09. Cho tới nay, hộ chiếu này của ông vẫn không được trả lại.

- Trong những tháng gần đây, công an bộ kết hợp với một số công an các tỉnh miền Trung đã đi đến từng nhà tín đồ không theo Cao Đài quốc doanh (do Cộng sản thành lập và chi phối), để tra hỏi, khủng bố tinh thần của họ.

- Các chánh trị sự Hứa Phi, Nguyễn Kim Lân, Nguyễn Bạch Phụng –kể từ khi tham gia Hội đồng Liên tôn VN– thường xuyên bị công an giám sát, theo dõi mọi sinh hoạt hằng ngày. Nếu cần, chúng đóng chốt canh giữ, ngăn cản không cho họ đi lại.

d- Đối với Giáo hội Phật giáo Thống nhất

- Hòa thượng Thích Quảng Độ, Tăng thống Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, tiếp tục bị quản chế tại Thanh Minh Thiền viện Sài Gòn từ mấy chục năm qua. Nhiều thành viên của Giáo hội này như Hòa thượng Viện trưởng Viện Hóa đạo Thích Thanh Quang ở chùa Giác Minh (Đà Nẵng) và Đạo hữu Lê Công Cầu, Tổng Thư ký của Viện ở Thừa Thiên-Huế cũng gặp nhiều khó khăn, đàn áp từ phía nhà cầm quyền. Trong một cuộc phỏng vấn trên đài Á châu Tự do ngày 19-03-2016, ông Lê Công Cầu cho biết mình đã bị công an Huế ra lệnh trục xuất khỏi nơi cư trú (nhà ông ở trọ đã 13 năm) và khỏi địa phương (phường Trường An thành phố Huế).

- Một nạn nhân nổi bật nữa là chùa Liên Trì của Hòa thượng Thích Không Tánh thuộc Tăng đoàn Giáo hội PGVN Thống nhất. Hiện diện tại Thủ Thiêm, quận 2 thành phố Sài Gòn, từ hơn 70 năm qua, nay chùa bị nhiều áp lực phải di dời để nhường đất lại cho nhà cầm quyền địa phương bán cho các công ty kinh doanh nhà ở trên khu đô thị mới. Mục tiêu của việc cưỡng chế này –ngoài lợi nhuận kếch sù từ mảnh đất vàng– còn là xóa sổ một cơ sở văn hóa và từ thiện Phật giáo, mà đồng thời cũng là nơi cứu giúp những mảnh đời thương binh bất hạnh của chế độ cũ và nơi sinh hoạt của các tổ chức xã hội dân sự độc lập mà nhà cầm quyền muốn diệt trừ.

- Chùa Giác Hoa ở quận Bình Thạnh, SG, và Tổ đình Thập Tháp ở tỉnh Bình Định của Hòa thượng Thích Viên Định cũng như chùa Phước Bửu ở tỉnh Bà Rịa và chùa Liên Trì ở quận 2, SG, thường xuyên bị công an theo dõi, canh gác, cô lập, nhằm làm cho Phật tử không dám đến. Trong lễ Vu lan Báo hiếu rằm tháng 7 âm lịch vừa qua, chùa An Cư ở Đà Nẵng cũng bị an ninh đóng chốt, phong tỏa cả trước và sau chùa, mục đích ngăn cản tín đồ tới dự lễ.

e- Đối với Giáo hội Công giáo

- Ngày 10-06-2016, nhà cầm quyền tỉnh Thừa Thiên-Huế đã gửi thông báo đến Đan viện Thiên An với nội dung sẽ tiến hành “khôi phục, tăng dày và cắm mốc ranh giới Đan viện”. Đó là vì vào năm 2002, họ đã đóng cột mốc ranh giới theo Quyết định của Tổng Thanh tra Nhà nước. Quyết định này cướp lấy gần 100/107 hecta đất mà Đan viện sở hữu từ 1940. Đan viện đã bất hợp tác. Ngày 20-06-2016, khoảng 200 công an, cán bộ, thường dân, côn đồ đã đem xe ủi đất đến Đan viện, xông vào nội vi để phá hoại việc các đan sĩ xây dựng con đường trong khuôn viên của họ. Nhà cầm quyền lấy cớ rằng Đan viện “lấn chiếm đất trái phép” đất của nhà nước.

- Ngày 16-06-2016, khu nhà số 5 trên đường Hai Bà Trưng-Quang Trung, thành phố Hà Nội (rộng 200m2) của các nữ tu dòng Thánh Phao-lô bị một tư nhân bắt đầu đập phá để xây mới. Khu nhà này (một phần trong toàn bộ cơ ngơi của dòng) đã bị nhà nước lấy năm 1954 cho cán bộ ở. Nhiều lần các nữ tu đã yêu cầu trả lại nhưng không được. Gần đây, các cán bộ ấy đem khu nhà bán cho một tư nhân. Với ý đồ vĩnh viễn chiếm đoạt nó, người này quyết tâm xây dựng mới dưới sự bảo kê của công an và bảo vệ của một số cựu chiến binh lẫn côn đồ. Ngày 28-7, sau khi bị dòng Thánh Phao-lô và công luận trong lẫn ngoài nước cực lực phản đối, nhà cầm quyền địa phương (quận Hoàn Kiếm) đã yêu cầu chủ nhân mới tạm thời ngưng xây dựng. Nhưng đó chỉ là chiến thuật câu giờ để sẽ tiếp tục việc cướp đất khi công luận lắng dịu.

- Khoảng 4g30 sáng ngày 14-8/2016, nhà riêng của linh mục Phan Văn Lợi ở thành phố Huế đã bị công an chìm tấn công chớp nhoáng bằng gạch đá và chất bẩn rồi rú xe máy bỏ chạy.Đây là lần thứ hai họ dùng trò tiểu nhân này (lần trước vào 22-07-2015). Chưa đầy 24 tiếng sau, lại thêm một trò khủng bố khác: công an đổ keo 502 vào ổ khóa cổng nhà của linh mục, khiến gia đình phải dùng cưa sắt để có thể mở cổng. Đây cũng là lần thứ hai trong năm công an muốn nhốt chặt thành viên Hội đồng Liên tôn này (lần trước vào ngày 01-01-2016).

Từ những sự kiện trên, Hội đồng Liên tôn Việt Nam khẳng định:

1- Nhà cầm quyền CSVN không ngớt duy trì chủ trương tiêu diệt tự do tôn giáo, dù bên ngoài có những biểu hiện xem ra tôn trọng tự do này, như nhiều nơi thờ phượng và sinh hoạt được xây dựng, nhiều lễ hội tôn giáo được tổ chức, nhiều chức sắc và tín đồ được xuất ngoại. Thế nhưng những điều thuận lợi này chỉ được ban cho những ai không có “vấn đề” với chế độ.

2- Luật Tín ngưỡng tôn giáo sắp ban hành cần phải bị hủy bỏ, vì đó là công cụ pháp lý nô lệ hóa và công cụ hóa các giáo hội. Các giáo hội là những tổ chức xã hội dân sự và các tín đồ là những công dân, nên chỉ bị chi phối bởi các luật lệ chính đáng dành chung cho công dân và xã hội dân sự.

3- Các giáo hội cần liên kết với nhau hơn nữa, không những để đương đầu với những cuộc bách hại tôn giáo mà còn để cùng toàn dân giải quyết những vấn nạn và khủng hoảng của xã hội hôm nay, như nạn ô nhiễm môi trường sống, nạn đảng viên cán bộ tham nhũng, nạn công an ngược đãi người dân, nạn bạo lực và dối trá tung hoành… nhất là nạn ngoại bang lăm le thôn tính đất nước.

4- Các cuộc xuống đường biểu tình của Giáo phận Vinh nhằm phản đối Formosa, đòi lại biển sạch, hỗ trợ ngư dân, ngăn ngừa Tàu cộng chiếm Đông hải… rất đáng được toàn dân ủng hộ và đáng được các cộng đồng tôn giáo noi theo. Bởi lẽ lúc này đây, nhân dân nhìn vào các giáo hội (là những tổ chức xã hội dân sự duy nhất có lực lượng, có tổ chức, có uy tín, có lòng thành) như một niềm hy vọng cho tương lai dân tộc.

Làm tại Việt Nam ngày 30 tháng 8 năm 2016

Các chức sắc trong Hội đồng Liên tôn Việt Nam đồng ký tên.

Cao đài:

- Chánh trị sự Hứa Phi (điện thoại: 0163.3273.240)
- Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân (điện thoại: 0988.971.117)
- Chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng (điện thoại: 0988.477.719)

Công giáo:

- Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi (điện thoại: 0984.236.371)
- Linh mục Giu-se Đinh Hữu Thoại (điện thoại: 0935.569.205)
- Linh mục An-tôn Lê Ngọc Thanh (điện thoại: 0993.598.820)
- Linh mục Phao-lô Lê Xuân Lộc (điện thoại: 0122.596.9335)
- Linh mục Giu-se Nguyễn Công Bình (điện thoại: 01692498463)

Phật giáo:

- Hòa thượng Thích Không Tánh (điện thoại: 0165.6789.881)
- Thượng tọa Thích Viên Hỷ (điện thoại: 0937.777.312)
- Thượng tọa Thích Đồng Minh (điện thoại: 0933.738.591)

Phật giáo Hoà hảo:

- Ông Nguyễn Văn Điền (điện thoại: 0122.870.7160)
- Ông Lê Quang Hiển (điện thoại: 0167.292.1234)
- Ông Lê Văn Sóc (điện thoại: 096.4199.039)
- Ông Phan Tấn Hòa (điện thoại: 0162.6301.082)
- Ông Tống Văn Chính (điện thoại: 0163.574.5430)
- Ông Bùi Văn Luốc (điện thoại: 0169.612.9094)
- Ông Hà Văn Duy Hồ (điện thoại 012.33.77.29.29).
- Ông Trần Văn Quang (điện thoại 0169.303.22.77)

Tin lành:

- Mục sư Nguyễn Hoàng Hoa (điện thoại: 0121.9460.045)
- Mục sư Đinh Uỷ (điện thoại: 0163.5847.464)
- Mục sư Đinh Thanh Trường (điện thoại: 0120.2352.348)
- Mục sư Nguyễn Trung Tôn (điện thoại: 0162.838.7716)
- Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng (điện thoại: 0906.342.908)
- Mục sư Lê Quang Du (điện thoại: 0121.2002.001)

(Email from reader)

Tuesday, August 30, 2016







Hội đồng Liên tôn Việt Nam
Tuyên bố về hiện tình tôn giáo nhân 71 năm chế độ Cộng sản

Suốt 71 năm áp đặt lên Đất nước chế độ độc tài toàn trị và vô thần duy vật, đảng và nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam luôn coi tôn giáo là kẻ thù và các giáo hội là những thế lực cần phải tiêu diệt. Tùy lúc và tùy nơi, CSVN áp dụng luân phiên hai thứ bạo lực đối với tôn giáo: bạo lực vũ khí và bạo lực hành chánh, nhằm làm cho các giáo hội tốt nhất là biến khỏi xã hội, biến khỏi lịch sử, hay nếu có tồn tại vì nhu cầu của quần chúng và nhờ sự hỗ trợ của quốc tế, thì cũng phải tiêu tùng bản chất, đánh mất vai trò, suy giảm ảnh hưởng, để chỉ còn là chậu cảnh trang trí cho chế độ, công cụ ngoan ngoãn của nhà nước và là bung xung lừa gạt quốc tế về một trong những tự do quan trọng nhất của con người. 

Trong hiện tình, nhà cầm quyền CSVN thấy tôn giáo vẫn còn là lực cản của chế độ và thấy một số giáo hội vẫn còn giữ được bản chất lẫn vai trò, cụ thể là đang làm sợi dây liên kết nhân dân, ngọn đuốc hướng dẫn quần chúng và sức mạnh tác động xã hội. Điển hình là những cuộc xuống đường biểu tình của giáo dân Công giáo tại Giáo phận Vinh, nhân thảm họa môi trường biển do tập đoàn Formosa gây ra từ tháng 4 đến giờ. Do đó nhà cầm quyền gia tăng đàn áp tôn giáo trên hai phương diện:

1- Trên phương diện lý thuyết (luật pháp)

Nhà cầm quyền CSVN đang ra sức rèn cho xong cái ách tròng cổ, sợi xích trói người là Luật Tôn giáo tín ngưỡng, để thay thế Pháp lệnh tín ngưỡng tôn giáo ban hành từ năm 2004. Dù bị các tôn giáo chính truyền, phi quốc doanh, chân thành góp ý, kiến nghị sửa đổi hoặc dữ dội phê bình, nhà cầm quyền, qua Ban tôn giáo chính phủ và cục tôn giáo bộ Công an, vẫn quyết tâm soạn cho xong Luật tôn giáo tín ngưỡng để sớm ban hành, ngoài ý muốn, nhu cầu và ích lợi của các tín đồ tại Việt Nam. Nó chắc chắn sẽ củng cố cơ chế “xin-cho” phi lý, vô luật và tàn bạo để dẹp yên tiếng nói và triệt tiêu hành động đấu tranh cho công lý, sự thật, tình thương và tự do của các tôn giáo, để đảng yên tâm trường trị trên cõi đất Việt. 

2- Trên phương diện thực tế (hành xử).

Công luận tiếp tục thấy nhà cầm quyền CSVN tiếp tục sách nhiễu, cấm cản và cướp bóc, tàn phá các tôn giáo. Cụ thể như sau trong thời gian gần đây:

a- Đối với Giáo hội Phật giáo Hòa hảo Thuần túy:

- Cụ Nguyễn Văn Điền, Hội trưởng Giáo hội Trung ương, từ đầu năm 2016 đến nay, nhiều lần bị công an tỉnh Đồng Tháp ngăn chặn không cho ra khỏi nhà khi có lễ đạo hoặc đi đám giỗ, đám lễ tuần... Gần nhất, ngày 3-8-2016, công an cản trở cụ đi đám giỗ một đồng đạo.

- Các khóa niệm Phật của GHPGHH Thuần túy định kỳ hàng tháng tại tư gia các trị sự viên tỉnh Vĩnh Long thường xuyên bị công an đến lập biên bản, không cho thực hiện quyền tự do tín ngưỡng này. Cảnh sát giao thông chặn đường ngăn cản đồng đạo đến niệm Phật. Ai vào được khi ra về thì bị cảnh sát hình sự đón bắt, hăm dọa cấm đến lần sau. Ngoài ra an ninh còn tới từng gia đình tín đồ, vận động PGHH không được thực hiện sinh hoạt tôn giáo chính đáng và cần thiết ấy. Thậm chí công an mật vụ còn giả côn đồ hành hung họ, như đánh anh Nguyễn Ngọc Tân trị sự viên GHTƯ, bà Nguyễn Thị Liên trị sự viên Giáo hội tỉnh Vĩnh Long ngày 22-4-2016.

- Ngoài ra an ninh chìm còn chơi trò ném đá gạch, mắm tôm, hột vịt thối vào nhà các trị sự viên như các ông Nguyễn Ngọc Tân, Nguyễn Văn Hầu, Nguyễn Quốc Trung ở tỉnh Vĩnh Long; Nguyễn Văn Thiết ở tỉnh Đồng Tháp.

b- Đối với Giáo hội Tin lành

- Từ nhiều năm nay, Mục sư Nguyễn Công Chính, nguyên lãnh đạo Giáo hội Liên hữu Lutheran Việt Nam-Hoa Kỳ nhưng đang bị án tù bất công 11 năm tại Gia Lai, là một trong những nạn nhân nổi bật. Mới đây, ngày 17-8-2016, bà Trần Thị Hồng vợ Mục sư vào trại giam An Phước tỉnh Bình Dương để thăm nuôi chồng. Bà thấy Mục sư được đưa tới phòng thăm nuôi có cán bộ kẹp 2 bên, trong một tình trạng hết sức suy kiệt. Ông cho biết đó là do đã cùng một số tù đồng đạo tuyệt thực kể từ ngày 09-08-2016 để một đàng phản đối cách giam giữ vô nhân đạo ở trại, đàng khác để tiếp tục kêu oan về bản án bất công mà ông đã và đang gánh chịu. Ông cho biết các lá đơn kêu oan của mình đã không được gửi đến cấp cao như yêu cầu. Ngược lại trại trả thù bằng cách cách ly, không cho ông được hưởng những quyền lợi tù nhân thường được hưởng, thậm chí còn ép các phạm nhân hình sự chửi bới đánh đập ông liên tục.

- Về bà Trần Thị Hồng, vào cuối tháng ba vừa qua, phái đoàn đại sứ lưu động về tự do tôn giáo của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đến Gia Lai và có hẹn gặp bà. Bà đã không tới được nơi hẹn do bị công an ngăn trở. Sau đó phái đoàn đã phải đến tư gia của bà để gặp. Thế rồi, vào ngày 14-04, bà bị công an cưỡng bức tới trụ sở phường Hoa Lư (nơi gia đình bà cư trú) để truy hỏi về cuộc gặp đó. Tại đây, nhiều viên chức địa phương đánh đập bà và mang về bỏ trước cổng. Nhưng dù còn bị thương tổn và yếu nhược sau lần bị hành hung đó, vào ngày 11-05, bà vẫn vẫn bị ép đi “làm việc” (bị thẩm vấn và khủng bố) liên tục nhiều lần cho đến gần cuối tháng

- Ngày 31-07, Mục sư Phạm Ngọc Thạch thuộc Giáo hội Tin lành Mennonite, một nhà hoạt động xã hội thường xuyên làm việc thiện nguyện ở Đắc Lắc cho đồng bào thiểu số, bị công an cửa khẩu Tân Sơn Nhất cấm xuất cảnh và tịch thu hộ chiếu bất hợp pháp. Đó là vì ông dự tính đi Singapore rồi sau đó sang Đông Timor tham dự Hội nghị của các tổ chức xã hội dân sự ASEAN về tự do tôn giáo nhóm họp vào đầu tháng 8.

- Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng, hiện ở Sài Gòn, thành viên Hội đồng LT, vào những ngày cuối tuần, thường xuyên bị an ninh lập chốt canh gác tại cổng chung cư nơi ông đang ở. Họ hành xử như côn đồ, xô đẩy xe không cho Mục sư ra khỏi nhà, có khi chỉ tay vào tận mặt ông và dùng những lời lẽ thô tục sỉ nhục, hăm dọa tính mạng ông.

c- Đối với Giáo hội Cao đài

- Thánh thất Tuy An, tỉnh Phú Yên đã bị nhà cầm quyền CSVN triệt hạ, san bằng vào ngày 14-04-2015, nhưng đến nay công an vẫn luôn giám sát, theo dõi và thường xuyên hù dọa, khủng bố tinh thần những tín đồ Cao đài độc lập phản đối vụ này. Cụ thể vào ngày 18-08-2016, ông Phạm Long, trưởng thôn Mỹ Phú 1, xã An Cư, huyện Tuy An, kết hợp với ông Thành, ông Phong thuộc Mặt trận Tổ quốc tỉnh Phú Yên, đến nhà cựu chánh trị sự Đoàn Văn Thọ để tra hỏi, áp lực ông và đồng đạo chấp nhận việc làm vô luật của nhà cầm quyền.

- Ngày 28-09-2015, công an an ninh sân bay Tân Sơn Nhất đã tịch thu hộ chiếu của chánh trị sự Hứa Phi, không cho ông đi dự Hội nghị Tự do Tôn giáo tại Thái Lan tổ chức hôm sau, 29-09. Cho tới nay, hộ chiếu này của ông vẫn không được trả lại. 

- Trong những tháng gần đây, công an bộ kết hợp với một số công an các tỉnh miền Trung đã đi đến từng nhà tín đồ không theo Cao Đài quốc doanh (do Cộng sản thành lập và chi phối), để tra hỏi, khủng bố tinh thần của họ. 

- Các chánh trị sự Hứa Phi, Nguyễn Kim Lân, Nguyễn Bạch Phụng –kể từ khi tham gia Hội đồng Liên tôn VN– thường xuyên bị công an giám sát, theo dõi mọi sinh hoạt hằng ngày. Nếu cần, chúng đóng chốt canh giữ, ngăn cản không cho họ đi lại.

d- Đối với Giáo hội Phật giáo Thống nhất

- Hòa thượng Thích Quảng Độ, Tăng thống Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, tiếp tục bị quản chế tại Thanh Minh Thiền viện Sài Gòn từ mấy chục năm qua. Nhiều thành viên của Giáo hội này như Hòa thượng Viện trưởng Viện Hóa đạo Thích Thanh Quang ở chùa Giác Minh (Đà Nẵng) và Đạo hữu Lê Công Cầu, Tổng Thư ký của Viện ở Thừa Thiên-Huế cũng gặp nhiều khó khăn, đàn áp từ phía nhà cầm quyền. Trong một cuộc phỏng vấn trên đài Á châu Tự do ngày 19-03-2016, ông Lê Công Cầu cho biết mình đã bị công an Huế ra lệnh trục xuất khỏi nơi cư trú (nhà ông ở trọ đã 13 năm) và khỏi địa phương (phường Trường An thành phố Huế). 

- Một nạn nhân nổi bật nữa là chùa Liên Trì của Hòa thượng Thích Không Tánh thuộc Tăng đoàn Giáo hội PGVN Thống nhất. Hiện diện tại Thủ Thiêm, quận 2 thành phố Sài Gòn, từ hơn 70 năm qua, nay chùa bị nhiều áp lực phải di dời để nhường đất lại cho nhà cầm quyền địa phương bán cho các công ty kinh doanh nhà ở trên khu đô thị mới. Mục tiêu của việc cưỡng chế này –ngoài lợi nhuận kếch sù từ mảnh đất vàng– còn là xóa sổ một cơ sở văn hóa và từ thiện Phật giáo, mà đồng thời cũng là nơi cứu giúp những mảnh đời thương binh bất hạnh của chế độ cũ và nơi sinh hoạt của các tổ chức xã hội dân sự độc lập mà nhà cầm quyền muốn diệt trừ. 

- Chùa Giác Hoa ở quận Bình Thạnh, SG, và Tổ đình Thập Tháp ở tỉnh Bình Định của Hòa thượng Thích Viên Định cũng như chùa Phước Bửu ở tỉnh Bà Rịa và chùa Liên Trì ở quận 2, SG, thường xuyên bị công an theo dõi, canh gác, cô lập, nhằm làm cho Phật tử không dám đến. Trong lễ Vu lan Báo hiếu rằm tháng 7 âm lịch vừa qua, chùa An Cư ở Đà Nẵng cũng bị an ninh đóng chốt, phong tỏa cả trước và sau chùa, mục đích ngăn cản tín đồ tới dự lễ.

e- Đối với Giáo hội Công giáo

- Ngày 10-06-2016, nhà cầm quyền tỉnh Thừa Thiên-Huế đã gửi thông báo đến Đan viện Thiên An với nội dung sẽ tiến hành “khôi phục, tăng dày và cắm mốc ranh giới Đan viện”. Đó là vì vào năm 2002, họ đã đóng cột mốc ranh giới theo Quyết định của Tổng Thanh tra Nhà nước. Quyết định này cướp lấy gần 100/107 hecta đất mà Đan viện sở hữu từ 1940. Đan viện đã bất hợp tác. Ngày 20-06-2016, khoảng 200 công an, cán bộ, thường dân, côn đồ đã đem xe ủi đất đến Đan viện, xông vào nội vi để phá hoại việc các đan sĩ xây dựng con đường trong khuôn viên của họ. Nhà cầm quyền lấy cớ rằng Đan viện “lấn chiếm đất trái phép” đất của nhà nước.

- Ngày 16-06-2016, khu nhà số 5 trên đường Hai Bà Trưng-Quang Trung, thành phố Hà Nội (rộng 200m2) của các nữ tu dòng Thánh Phao-lô bị một tư nhân bắt đầu đập phá để xây mới. Khu nhà này (một phần trong toàn bộ cơ ngơi của dòng) đã bị nhà nước lấy năm 1954 cho cán bộ ở. Nhiều lần các nữ tu đã yêu cầu trả lại nhưng không được. Gần đây, các cán bộ ấy đem khu nhà bán cho một tư nhân. Với ý đồ vĩnh viễn chiếm đoạt nó, người này quyết tâm xây dựng mới dưới sự bảo kê của công an và bảo vệ của một số cựu chiến binh lẫn côn đồ. Ngày 28-7, sau khi bị dòng Thánh Phao-lô và công luận trong lẫn ngoài nước cực lực phản đối, nhà cầm quyền địa phương (quận Hoàn Kiếm) đã yêu cầu chủ nhân mới tạm thời ngưng xây dựng. Nhưng đó chỉ là chiến thuật câu giờ để sẽ tiếp tục việc cướp đất khi công luận lắng dịu.

- Khoảng 4g30 sáng ngày 14-8/2016, nhà riêng của linh mục Phan Văn Lợi ở thành phố Huế đã bị công an chìm tấn công chớp nhoáng bằng gạch đá và chất bẩn rồi rú xe máy bỏ chạy. Đây là lần thứ hai họ dùng trò tiểu nhân này (lần trước vào 22-07-2015). Chưa đầy 24 tiếng sau, lại thêm một trò khủng bố khác: công an đổ keo 502 vào ổ khóa cổng nhà của linh mục, khiến gia đình phải dùng cưa sắt để có thể mở cổng. Đây cũng là lần thứ hai trong năm công an muốn nhốt chặt thành viên Hội đồng Liên tôn này (lần trước vào ngày 01-01-2016). 

Từ những sự kiện trên, Hội đồng Liên tôn Việt Nam khẳng định:

1- Nhà cầm quyền CSVN không ngớt duy trì chủ trương tiêu diệt tự do tôn giáo, dù bên ngoài có những biểu hiện xem ra tôn trọng tự do này, như nhiều nơi thờ phượng và sinh hoạt được xây dựng, nhiều lễ hội tôn giáo được tổ chức, nhiều chức sắc và tín đồ được xuất ngoại. Thế nhưng những điều thuận lợi này chỉ được ban cho những ai không có “vấn đề” với chế độ.
2- Luật Tín ngưỡng tôn giáo sắp ban hành cần phải bị hủy bỏ, vì đó là công cụ pháp lý nô lệ hóa và công cụ hóa các giáo hội. Các giáo hội là những tổ chức xã hội dân sự và các tín đồ là những công dân, nên chỉ bị chi phối bởi các luật lệ chính đáng dành chung cho công dân và xã hội dân sự. 

3- Các giáo hội cần liên kết với nhau hơn nữa, không những để đương đầu với những cuộc bách hại tôn giáo mà còn để cùng toàn dân giải quyết những vấn nạn và khủng hoảng của xã hội hôm nay, như nạn ô nhiễm môi trường sống, nạn đảng viên cán bộ tham nhũng, nạn công an ngược đãi người dân, nạn bạo lực và dối trá tung hoành… nhất là nạn ngoại bang lăm le thôn tính đất nước. 

4- Các cuộc xuống đường biểu tình của Giáo phận Vinh nhằm phản đối Formosa, đòi lại biển sạch, hỗ trợ ngư dân, ngăn ngừa Tàu cộng chiếm Đông hải… rất đáng được toàn dân ủng hộ và đáng được các cộng đồng tôn giáo noi theo. Bởi lẽ lúc này đây, nhân dân nhìn vào các giáo hội (là những tổ chức xã hội dân sự duy nhất có lực lượng, có tổ chức, có uy tín, có lòng thành) như một niềm hy vọng cho tương lai dân tộc.

Làm tại Việt Nam ngày 30 tháng 8 năm 2016

Các chức sắc trong Hội đồng Liên tôn Việt Nam đồng ký tên.

Cao đài:
- Chánh trị sự Hứa Phi (điện thoại: 0163.3273.240)
- Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân (điện thoại: 0988.971.117)
- Chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng (điện thoại: 0988.477.719)
Công giáo:
- Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi (điện thoại: 0984.236.371)
- Linh mục Giu-se Đinh Hữu Thoại (điện thoại: 0935.569.205)
- Linh mục An-tôn Lê Ngọc Thanh (điện thoại: 0993.598.820)
- Linh mục Phao-lô Lê Xuân Lộc (điện thoại: 0122.596.9335)
- Linh mục Giu-se Nguyễn Công Bình (điện thoại: 01692498463)
Phật giáo:
- Hòa thượng Thích Không Tánh (điện thoại: 0165.6789.881)
- Thượng tọa Thích Viên Hỷ (điện thoại: 0937.777.312)
- Thượng tọa Thích Đồng Minh (điện thoại: 0933.738.591)
Phật giáo Hoà hảo:
- Ông Nguyễn Văn Điền (điện thoại: 0122.870.7160)
- Ông Lê Quang Hiển (điện thoại: 0167.292.1234)
- Ông Lê Văn Sóc (điện thoại: 096.4199.039)
- Ông Phan Tấn Hòa (điện thoại: 0162.6301.082)
- Ông Tống Văn Chính (điện thoại: 0163.574.5430)
- Ông Bùi Văn Luốc (điện thoại: 0169.612.9094)
- Ông Hà Văn Duy Hồ (điện thoại 012.33.77.29.29).
- Ông Trần Văn Quang (điện thoại 0169.303.22.77)
Tin lành:
- Mục sư Nguyễn Hoàng Hoa (điện thoại: 0121.9460.045)
- Mục sư Đinh Uỷ (điện thoại: 0163.5847.464)
- Mục sư Đinh Thanh Trường (điện thoại: 0120.2352.348)
- Mục sư Nguyễn Trung Tôn (điện thoại: 0162.838.7716)
- Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng (điện thoại: 0906.342.908)
- Mục sư Lê Quang Du (điện thoại: 0121.2002.001)