Wednesday, December 23, 2015

Dân biểu Hoa Kỳ kêu gọi đưa các thương phế binh VNCH sang Mỹ định cư

000_Hkg10174176
Những thương phế binh VNCH trong một buổi nhận tiền từ thiện tại chùa Liên Trì, TPHCM hôm 9/4/2015
AFP photo

Một nhóm Dân biểu vừa đưa ra lời kêu gọi Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ tái định cư thương phế binh VNCH.
Trong thư đề ngày 17/12/2015,  năm vị Dân biểu Hoa Kỳ gồm các Dân biểu Ed Royce, Chủ tịch Ủy ban Ngoại giao Hạ Viện Quốc hội Hoa Kỳ, Dân biểu Alan Lowenthal, Dân biểu Christopher Smith, Dân biểu Gerald Connolly và Dân biểu Zoe Lofgren đã kêu gọi Ngoại trưởng John Kerry  xem xét về việc có thể dùng các luật lệ hiện hành để tái định cư các Cựu quân nhân thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa còn sót lại tại Việt Nam.
Trong thư  các Dân biểu nhấn mạnh, đây là những chiến sĩ can trường đã chiến đấu sát cánh với quân nhân Hoa Kỳ và rất tiếc, họ đã bị bỏ sót lại trong bóng tối, khi chương trình tái định cư quen gọi là H.O được khai triển.
Dân biểu Alan Lowenthal nêu trong thông cáo báo chí, là đã đến lúc cần đưa họ ra ánh sáng và dành cho các thương phế binh này cơ hội được tái định cư tại Hoa Kỳ.
5 vị Dân biểu Hoa Kỳ nhấn mạnh, những sĩ quan cũng như thương phế binh VNCH cùng gia đình họ hiện còn lưu lại Việt Nam, hiện đang sống trong cảnh nghèo nàn với nhiều vấn đề sức khỏe không được quan tâm đúng mức và phải đối diện với những sự phân biệt đối xử vì quá khứ phục vụ của họ trong quân đội VNCH.
Được biết Hội H.O Cứu trợ Thương Phế Binh VNCH đã lập hồ sơ của hơn 500 cựu sĩ quan Thương Phế Binh VNCH có thể xem xét cho chương trình tái định cư.

Đại hội Đảng thứ 12 : Việt Nam sẽ « xoay trục » sang phương Tây ?

mediaBan lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam tại lễ bế mạc Đại hội lần thứ 11 của Đảng, Hà Nội ngày 19/01/2011.REUTERS/Kham
Ngày 21/12/2015, sau khi kết thúc hội nghị lần thứ 13, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam đã thông báo là Đại hội Đảng lần thứ 12 sẽ diễn ra từ ngày 21/01 đến 28/01/2016. Đây sẽ là một Đại hội mang tính chất quyết định cho tương lai của Việt Nam, với câu hỏi lớn đang được đặt ra : Chế độ Hà Nội có thoát ra được vòng ảnh hưởng của Trung Quốc để nghiêng hẳn sang phương Tây hay không ?
Được tổ chức 5 năm một lần, Đại hội Đảng sẽ bầu ra ban lãnh đạo cấp cao nhất của Việt Nam : Tổng bí thư Đảng, Chủ tịch nước và Thủ tướng. Cả ba nhà lãnh đạo hiện nay, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đều đã cầm quyền nhiệm kỳ cuối cùng và như vậy trên nguyên tắc sẽ được thay thế bằng một ban lãnh đạo mới.
Tuy nhiên, vẫn có những lời đồn đoán về việc ông Nguyễn Tấn Dũng đang ngấp nghé chiếc ghế Tổng bí thư, cũng như đang vận động đưa những người thân cận của ông vào Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương. Chính là do đấu đá nội bộ giữa phe ông Dũng với phe ông Trọng quá gay gắt mà mãi cho tới hôm qua, Đảng Cộng sản Việt Nam mới quyết định được ngày tổ chức Đại hội. Và phải đợi đến hội nghị trung ương lần thứ 14, có lẽ là vào đầu tháng 01/2016, vấn đề nhân sự lãnh đạo cấp cao mới ngã ngũ.
Đại hội Đảng lần tới trước hết sẽ quyết định về chính sách kinh tế của Việt Nam trong 5 năm tới, đặc biệt là về việc cải tổ khu vực Nhà nước trong một nền kinh tế « thị trường Xã hội chủ nghĩa », vào lúc Việt Nam đang hội nhập sâu hơn vào kinh tế thế giới, nhất là với việc ký kết hiệp định tự do mậu dịch Đối tác xuyên Thái Bình Dương TPP.
Về mặt chính trị thì không ai trông chờ những cải cách sâu rộng, vì Đảng Cộng sản Việt Nam chắc chắn là sẽ tiếp tục nắm độc quyền lãnh đạo, không chấp nhận dân chủ đa đảng, cho dù phe gọi là phe « cải cách » chiếm thế thượng phong sau Đại hội Đảng.
Nhưng Đại hội Đảng lần thứ 12 sẽ diễn ra trong bối cảnh quan hệ giữa Việt Nam với Trung Quốc vẫn rất căng thẳng do tranh chấp chủ quyền Biển Đông. Cho tới nay, khi nói về nội bộ lãnh đạo Việt Nam, giới quan sát thường chia họ thành hai phe, phe thân Trung Quốc và phe thân Mỹ.
Nhưng sự phân biệt đó dường như không còn chính xác nữa kể từ sau chuyến viếng thăm Hoa Kỳ cách đây 6 tháng của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, một nhân vật vẫn được cho là bảo thủ và thân Trung Quốc. Khi tiếp ông Trọng, Tổng thống Barack Obama đã bảo đảm là Hoa Kỳ tôn trọng thể chế chính trị của Việt Nam, tức là sẽ không có chuyện Mỹ làm « diễn biến hòa bình » lật đổ Đảng Cộng sản Việt Nam.
Có thể nói là hiện nay Hà Nội tin tưởng vào Washington hơn là vào Bắc Kinh, nhưng Việt Nam vẫn chưa thật sự nghiêng hẳn về phía Mỹ. Đại hội Đảng kỳ tới sẽ quyết định xem Việt Nam có sẽ thật sự « xoay trục » sang phương Tây hay không và điều này tùy thuộc vào tương quan lực lượng trong ban lãnh đạo mới của Đảng. Theo xu thế như hiện nay thì phe cải tổ có vẻ sẽ thắng thế. Ông Nguyễn Tấn Dũng được cho là có sự ủng hộ của Ban Chấp hành Trung ương và của giới doanh nghiệp trong cuộc chạy đua giành chức Tổng bí thư Đảng.
Nếu thật sự sau Đại hội, ban lãnh đạo Đảng có một tiếng nói đồng nhất theo hướng nghiêng hẳn về Hoa Kỳ thì Hà Nội sẽ có thể thương lượng với Bắc Kinh ở thế mạnh hơn, chứ không bị lép vế như hiện nay. Hiện giờ Việt Nam vẫn đang cố đạt một giải pháp ổn thỏa để có thể sống yên thân với láng giềng khổng lồ Trung Quốc lúc nào cũng mang tham vọng bành trướng.
Nhưng giới lãnh đạo Hà Nội cũng ý thức được rằng cũng khó mà tránh khỏi xung đột quân sự với Trung Quốc. Để chuẩn bị cho tình huống đó, Việt Nam chỉ có thể dựa vào Hoa Kỳ và phương Tây nói chung để tăng cường tiềm lực quân sự. Như vậy, Đại hội Đảng lần tới không chỉ quyết định cho tương lai của Việt Nam, mà còn ảnh hưởng đến sự tồn vong của đất nước, đó là tùy thuộc vào đường lối ngoại giao của ban lãnh đạo mới.

Monday, December 21, 2015

Nỗi buồn cuối năm, nỗi buồn cuối đời

Tạp ghi Huy Phương


alt

Câu chuyện đi thăm Tướng Đỗ Kế Giai tại một nhà dưỡng lão ở Garland, Texas, đã ám ảnh tôi suốt một đêm khó ngủ. Đó là một buổi chiều Chủ Nhật vào cuối Tháng Mười Hai Dương Lịch, trời đã bắt đầu se lạnh, bãi đậu xe trống vắng bóng xe, gần như không có một người khách thăm viếng. Những ông bà cụ già, ngồi trên xe lăn, dồn ra phòng khách, trên lối đi vào, với đôi mắt đờ đẫn không nhìn ai, hay gục mặt nhìn xuống thân mình, trong thói quen chờ đợi, hy vọng có một người thân của mình hiện ra trên ngưỡng cửa với một nụ cười, bó hoa hay món quà trên tay.
alt
Tôi biết trên thế giới Tây phương có nhiều đứa con không dám đi du lịch xa, vì sợ con mèo, con chó hay bầy cá ở nhà không ai cho chúng ăn hay săn sóc, nhưng cha mẹ già thì đã có những nhà dưỡng lão. Thậm chí trong tình vợ chồng, người vợ còn mạnh khỏe, siêng đi lễ hay lên chùa, nhưng chồng thì cô đơn, trên chiếc xe lăn trong một nhà già quạnh hiu nào đó.
Chúng ta có bao nhiêu lý do để bào chữa, biện minh cho việc bỏ bê cha mẹ già trong một cơ quan y tế, được cho ăn mỗi bữa, áo quần có người giặt, vài ba ngày được đẩy xe vào phòng tắm, trần truồng và được cô y tá hay một nam nhân viên dội nước, xát xà phòng, vo đầu. Những việc săn sóc này dù có mang chút tình người đi nữa thì cũng là những công việc hằng ngày bắt buộc, thương ghét hay xúc động chỉ là những cảm tính vô ích.
Có những đứa con nại cớ bù đầu với công việc ở sở, và việc con cái bếp núc ở nhà nên không có thời gian dành cho cha mẹ già, đành phải đưa cha mẹ vào nhà dưỡng lão. Gần đây người ta lên tiếng hoan nghênh những người phụ nữ hy sinh lợi tức để ở nhà toàn thời gian chăm nom, săn sóc con cái, nhưng nào có ai nghe chuyện có những đứa con bỏ việc làm vì còn cha mẹ cần sự giúp đỡ lúc về già!
Người ta thường kêu than không có thời giờ, “đầu tắt, mặt tối” nhưng còn có thời gian mua sắm trong các cửa hàng thời trang, mất một hai tiếng đồng hồ trong gym mỗi ngày, năm giờ cho một chương trình ca nhạc ở sòng bài, không tính thời giờ đi về. Đó là chưa kể thời gian “bắt buộc” phải ngồi trước máy điện toán, vào Facebook, hay trao đổi tin nhắn với bạn bè.
Người ta có thể mỗi năm tổ chức những chuyến du lịch bắt buộc, ra ngoài để mở tầm mắt trước thế giới, nhưng “nhắm mắt” làm ngơ về một lần sắp xếp thời gian đi thăm cha mẹ già.
Ngày xưa một người mẹ nuôi được năm mười đứa con, ngày nay cả năm mười đứa con không nuôi nổi được một mẹ, phải chăng vì vậy mà phải đẩy mẹ vào nhà dưỡng lão, để cho những người xa lạ trông coi. Ở đây có khi mẹ thiếu ăn, cơ thể mất nước, dơ bẩn trong mớ phân và nước tiểu, bị đối xử tàn tệ, cũng chẳng hề ai biết đến.
Ngày xưa “bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn,” không có bậc cha mẹ nào có thể ngoảnh mặt trước cảnh con đói khát hay bị lăng nhục bởi một người khác.
Con biết giờ đây, “một ông già bằng ba đứa trẻ” cha “lẩm cẩm” bước đi, và mẹ phải nương lưng nhờ gậy chống.
Xưa kia khi các con còn thơ ấu, thân xác chưa trưởng thành và tâm hồn con yếu đuối, điều một điều hai vẫn là mẹ. Một đứa trẻ có thể biết lạnh, biết nóng, biết đói, biết khát, biết đau, nên khóc la, nhưng chóng quên, khóc đó rồi cười đó. Trái lại, một ông già còn biết buồn, biết tủi thân, biết xót xa mà chỉ biết gậm nhấm mang lấy nỗi buồn của riêng của mình, nên tuổi già cũng cần chăm sóc, gần gũi, ân cần như là một đứa trẻ, có khi còn hơn thế nữa!
Thói quen của người đời, người ta thường hỏi nhau có được mấy con, mấy ai quan tâm xem song thân còn hay mất! Đối với cha mẹ, con là tất cả, nhưng đối với con, cha mẹ là một thứ quá khứ cần xếp lại.
Ngày xưa, niềm vui của cha mẹ là nghe tiếng đứa con chập chững bi bô, hay toét miệng cười, ngày nay cha mẹ về già, các con ở xa, chỉ mong nghe tiếng điện thoại reo vui vào những ngày lễ, Tết, và đầu điện thoại bên kia có tiếng nói: “Mẹ ơi!” hay “Mẹ đó hả?”Trong cái tổ ấm cúng ngày xưa, và là cái tổ trống hoác ngày nay, khi các con đã đi xa, những cái phòng của các con vẫn để trống, biết đâu có ngày con về thăm bố mẹ.
Con búp bê bằng nhựa, con gấu nhồi bông vẫn còn trên chiếc dương cầm phủ bụi của con gái, tủ sách, nhiều giải thưởng và những lá cờ kỷ niệm của trường đại học vẫn còn gắn trên bức tường trong phòng đứa con trai. Và ngôi vườn kia, đã đầy lớp lá vàng vào Thu hay phủ tuyết mùa Đông, cái ghế xích đu ngoài vườn ngày trước con thích ngồi, vẫn rung khẽ cùng cơn gió nhẹ.
Nhiều lúc cha mẹ muốn bán ngôi nhà cũ đầy ắp kỷ niệm, nhiều phòng, để đi tìm một cái condo, nhưng cứ nghĩ khi con về, và còn những đứa cháu nữa, sẽ ở đâu?
Cha mẹ Việt Nam tự an ủi, ru mình bằng bốn tiếng “nước mắt chảy xuôi” là mọi chuyện đều cho qua, nhận thức đời sống một phần cũng cho là duyên, là phước. Phải chi cha mẹ như cha mẹ nơi quê người, không hề lưu luyến, bịn rịn, ngay từ lúc đứa con đã trưởng thành rời mái ấm ra đi.
Nhưng có lẽ mọi điều không phải như vậy, dù bên trời Tây hay bên phương Đông.
Chúng tôi vừa được xem một đoạn phim rất ngắn kể chuyện một người già cô đơn ở phương Tây.
Những ngày lễ lớn năm nay, cô con gái tin cho biết là cô không về thăm cha được vì bận việc. Ông cụ lủi thủi một mình, cô đơn trong căn nhà nhỏ với những bữa cơm lặng lẽ hàng ngày. Nhưng rồi, cô con gái nhận được tin cha mình qua đời đột ngột, cô thu xếp cùng chồng trở về nhà.
Trên bậc cửa, cô thấy người cha thân yêu của cô hiện ra với tấm lưng còng và mái tóc bạc phơ. Cô bật khóc. Phải chăng vì nghe tin cha chết, cô mới trở về, trong khi còn sống, người cha cần có con, thì không có cô bên cạnh.
Nhưng cũng còn may. Cách đây mười mấy năm ở Paris, vào mùa Hè, có một trận nóng kinh khủng giết hàng trăm cụ già trong nhà dưỡng lão. Nhà nước thông báo cho những đứa con trở về lo chôn cất. Nhưng chúng, nhiều đứa đành xin lỗi, vì đang kẹt trong chuyến du lịch dài ngày ở xa!

Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn nhận đưc thông tin từ Đại Sứ Mỹ Ted Osius về tình trạng Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa
(Garden Grove, CA) Trong một nỗ lực để đem đến cộng đng người Mỹ gốc Việt thông báo về tình trạng của Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn muốn chia sẻ thông tin bà vừa nhận được từ  Đại Sứ Mỹ tại Việt Nam Ted Osius, liên quan đến một vấn đề rất quan trọng.

Sự thông tin của vị đại sứ là do Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn gởi đến Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ hồi Tháng 11vừa qua yêu cầu Đại Sứ Osius giúp tìm hiểu tình trạng của Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, cũng như vai trò của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ trong việc bảo đảm nghĩa trang này vẫn được chăm sóc một cách đàng hoàng.

“Tôi cùng với nhiều cử tri của mình rất quan tâm đến tình trạng Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, vì đây là nơi yên nghỉ của hơn 16,000 binh sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa,” Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn nói. “Điu đáng buồn là chính quyền Cộng Sản Việt Nam lâu nay bỏ mặc, không chăm sóc nghĩa trang quan trọng này, làm khơi lại nỗi đau và những vết thương lòng đối với nhiều người Mỹ gốc Việt.”.

Trong lá thư, Đại Sứ Osius đã trả lời sự quan tâm của Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn và chia sẻ rằng ông  đã đích thân đến thăm Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa hồi Tháng 10, và bà Rena Bitter, tổng lãnh sự Mỹ ở Sài Gòn, đang làm việc với Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Bình Dương, để thảo luận việc tu chỉnh nghĩa trang, cũng như đ cho các  thân nhân người quá cố ở ngoại quốc được vào thăm viếng một cách dễ dàng để cùng tu bổ các ngôi mộ.

Đại Sứ Osius cũng cho biết, mặc dù, nghĩa trang được tu sửa thường xuyên, nhưng vẫn còn rất nhiều việc và tu chỉnh cần phải làm hơn nữa.

“Chúng tôi quyết tâm làm việc để khuyến khích Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Bình Dương thực hiện một số việc, bao gồm sửa chửa mặt tiền của nghĩa trang và chỉnh trang lại các ngôi mộ bị bỏ mặc không chăm sóc trongnhiều năm, cũng như cho phép các nhóm tài trợ trong việc sửa chửa,” Đại Sứ Ted Osius cho biết trong lá thư gi đến Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn.

Riêng chính cá nhân, Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn sẽ tiếp tục theo dõi vấn đề này và vận động cho việc sửa sang  hơn na của Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.

“Tôi rất cảm kích những cố gắng của Đại Sứ Osius và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ trong việc bảo vệ một nơi thiêng liêng như Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa. Những vong hồn tại đây phải được tôn kính với mức cao nhất, và tôi hy vọng chúng ta sẽ sớm thấy điều này được thực hiện, xứng đáng với sự hy sinh lớn lao của các binh sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa,” Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn phát biểu.

Kèm theo thông cáo này là lá thư chính thc mà Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn gởi đi hi Tháng 11 vừa qua, cũng như lá thư hồi âm của Đại Sứ Osius.

Sunday, December 20, 2015

https://www.facebook.com/100004703507855/videos/549949595171819/

https://www.facebook.com/100004703507855/videos/549949595171819/


Cộng đồng mạng hãy quên đi con ruồi! Chúng ta hãy vinh danh Lan Khuê nhé, cô đã dũng cảm khẳng định Hoàng Sa,Trường Sa là của Việt nam ngay trên đất Trung quốc, và bị nước này "xấu chơi".
"Lan Khuê được các chuyên gia trên toàn thế giới đánh giá khá cao từ những ngày đầu của cuộc thi, bởi vẻ đẹp lạ, hiện đại, gương mặt rất phù hợp với quảng cáo lẫn làng mẫu. Và ở mỗi nơi, cô xuất hiện luôn có rất nhiều ánh mắt dõi theo, trầm trồ bởi phong cách ăn mặc rất thời trang, thanh lịch và có chất riêng. Chặng đường gian nan vừa qua đối với Lan Khuê được xem là thử thách lớn nhất trong cuộc đời cô. Cô gái vốn mạnh mẽ, cứng cỏi đã nhiều lần khóc mỗi khi gọi điện về Việt Nam.
Chiến thắng ở phần vote của Lan Khuê do chính khán giả nước nhà đồng lòng ủng hộ sau khi cô can đảm lồng ghép hình ảnh bản đồ Việt Nam khẳng định chủ quyền với hai quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa vào video giới thiệu bản thân. Tuy nhiên người đẹp Việt Nam không được vào vòng Top 5+1 để thi ứng xử như thông báo ban đầu. Ban tổ chức thay đổi luật chơi vào giờ chót với Top 10+1 khiến đại diện Việt Nam mất quyền thi ứng xử. Phần trình diễn điệu múa dân tộc của Việt Nam đã bị thay thế bởi nước chủ nhà Trung Quốc, cũng làm cho khán giả đặt câu hỏi tại sao?"